Màn đêm lạnh lẽo đã buông xuống từ lâu, sương mờ lạnh giá giăng kín khắp trời, rơi xuống mặt đường vỡ tan, cũng giống như tâm trạng của Thừa Mạnh Quân lúc này.
Anh trở về nhà đã hơn hai giờ sáng, rời khỏi chiếc xế hộp sang trọng, anh loạng choạng bước vào nhà.
Mùi rượu nồng nặc từ hơi thở phảng phất vào không trung, ném chiếc áo vest lên thành sô pha, anh mệt mỏi ngồi xuống, ngã lưng ra thành ghế, ánh mắt mông lung vì đã quá say đối điện với trần nhà, chút ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn trang trí khiến gian phòng khách trở nên mờ ảo.
Men cồn trong người làm đầu óc anh đau như búa bổ, cổ họng khô khan đến mức khó chịu, anh ngồi dậy đưa tay lên day nhẹ hai huyệt thái dương, đôi mắt mơ hồ vô tình lướt qua chiếc sa long gần đó, bỗng chốc mày kiếm chợt nhíu chặt lại khi thấy hình bóng một người con gái đang nằm đó ngủ say.
Thừa Mạnh Quân chậm rãi di chuyển đến phía sa long, khuôn mặt xinh đẹp, non nớt của người con gái ấy khiến tâm tình anh thoáng dao động.
Đây chẳng phải là người anh đã chờ đợi suốt một đêm một ngày sao? Giờ cô đang xuất hiện ngay trước mắt nhưng anh lại cảm thấy giận nhiều hơn là thương nhớ.
Giận cô nhẫn tâm cự tuyệt tình cảm làm tim anh tan nát, giận cô vô tình bỏ mặc anh sống chết thế nào cũng không quan tâm. Giận cái tính cách bướng bỉnh đến mức vô tâm.
Anh đã chờ một tin nhắn từ người con gái này suốt 24 giờ nhưng đổi lại chỉ toàn là thất vọng, giờ cô đến đây là vì cảm thấy hối hận khi đã bỏ lỡ tình cảm anh dành cho cô hay đến đây chỉ vì thương hại một người đàn ông yếu đuối, nhu nhược như anh đây?
Những ngón tay thon dài trên bàn tay lạnh buốt đã đưa tới muốn chạm vào khuôn mặt mỹ miều ấy nhưng lại dè dặt dừng giữa không trung rồi lặng lẽ thu trở về.
Đã rất nhiều anh chủ động gần gũi với cô, nhưng lần nào nếu không bị mắng thì cũng bị giận dỗi suốt mấy ngày, có lẽ cô thật sự không thích bị người khác chạm vào mình, nếu anh cứ mãi cố chấp bám theo chỉ khiến người ta thêm chán ghét mà thôi.
Thừa Mạnh Quân cứ lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn Hạ Tiểu Hi yên ổn ngủ say, không biết qua bao lâu anh mới rời khỏi, đến lúc quay lại trên tay là chiếc chăn nhỏ.
Vốn dĩ anh muốn bế Hạ Tiểu Hi lên phòng để cô ngủ ngon hơn, sẽ không bị lạnh nhưng lại sợ làm cô thức giấc, sau đó lại không được vui như những lần anh tự ý lên giường ngủ cùng cô nên chỉ đành mang chăn tới đắp cho cô, sau đó còn ân cần kéo hết rèm cửa lại, đóng luôn cửa phòng khách, bật máy sưởi cho cô rồi mới cầm theo áo vest lên lầu.
…………….
Hơn tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao tỏa ra những tia nắng ấm điểm tô thêm sắc màu trong khuôn viên rộng lớn, có đầy hoa thơm cỏ lạ.
Cây xanh tán rộng là nơi để những chú chim nhỏ ẩn mình cất những tiếng hót líu lo vào buổi sáng trong lành.
Bên ngoài không gian thoáng đãng là thế nhưng bên trong biệt thự không khí ảm đạm lại bao trùm cả gian phòng khách.
Hạ Tiểu Hi vẫn còn yên vị trên chiếc sa long rộng rãi, khuôn mặt ngây ngô, hồn nhiên chìm trong mộng đẹp.
” Lão Trương, cô gái kia là ai vậy? Sao lại ngủ ở đó?”
” Đó là Hạ tiểu thư, cô ấy đã chờ thiếu gia suốt đêm qua.”
” Chẳng phải thiếu gia đã ra ngoài từ sớm rồi sao? Mà cô ta vẫn còn say sưa nằm đó ngủ, chờ là chờ thế nào? ”
” Tôi cũng không biết, nhưng trước khi ra ngoài thiếu gia đã có dặn là cứ để cô ta ngủ đến khi nào tự dậy thì thôi không được đánh thức.”
” Ờ, vậy tôi đi mở cửa, vén luôn rèm cửa lên đây.”
Nói xong Lâm Chi định bước lên phòng khách thì đã bị quản gia Trương cản lại.
” Nếu có thể mở thì tôi đã mở thay bà từ sớm rồi. Thiếu gia có dặn cứ để phòng khách tối như vậy cho cô ấy dễ ngủ. Thế nên chờ khi nào cô ta thức rồi hẵng mở.”
Lâm Chi nhìn Hạ Tiểu Hi, gương mặt tỏ vẻ suy ngẫm rồi lại nhìn qua quản gia Trương.
” Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia để phụ nữ ở lại qua đêm, chắc là người đặc biệt lắm nhỉ?”
” Ba tháng trước bà nghỉ nên không biết đó thôi, cô gái này đã từng được thiếu gia giữ ở lại qua đêm một lần rồi, đây là lần thứ hai.”
” Vậy chứng tỏ địa vị của cô ấy trong lòng thiếu gia là không hề tầm thường, chúng ta nên cư xử chu đáo một chút.”
” Bà ra mở cửa đi, dậy rồi kìa.”
Hạ Tiểu Hi dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, cô chau mày, hai con ngươi đảo xung quanh gian phòng sau đó gương mặt còn đang lơ mơ bất giác đã tươi tỉnh hẳn lên như vừa nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng đứng dậy định chạy lên lầu nhưng quản gia Trương đã đi tới khiến cô phải dừng bước.
” Hạ tiểu thư dậy trễ rồi, thiếu gia đã ra ngoài từ sáng sớm.”
Nghe quản gia Trương nói xong, sắc mặt Hạ Tiểu Hi liền chùn xuống, ánh mắt đượm buồn, nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười đáp lời lại.
” Vậy bác biết anh ấy đi đâu không?”
” Tôi thấy thiếu gia mang theo cặp táp chắc là đến công ty.”
” Dạ cảm ơn bác, đã làm phiền mọi người rồi.”
Hạ Tiểu Hi cúi đầu lễ phép chào quản gia Trương rồi cầm theo túi xách rời khỏi biệt thự.
…………….
_ TẬP ĐOÀN CỬU PHONG _
Trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, Thừa Mạnh Quân mệt mỏi ngồi trước bàn làm việc, nhìn đống tài liệu, hợp đồng, dự án mới chất thành đống trước mặt mà day day trán vì đầu óc đã đau đến mức quay cuồng.
Hai ngày liên tục uống rượu thay thức ăn lẫn nước uống, anh có thể chống chọi đến lúc này là đã quá bản lĩnh rồi.
Cuối cùng thì anh cũng đã nghĩ thông suốt rằng chuyện tình cảm vốn dĩ là không nên cưỡng cầu.
Nên hôm nay mới có tinh thần để quay trở lại công việc sau chuỗi ngày bê tha rượu chè.
* Cốc Cốc Cốc *
” Vào đi.”
Sau khẩu lệnh, từ phía cửa một cô gái có gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng trong trang phục công sở, đang mang trên tay là ly cà phê nóng, tiến từng bước chân thướt tha về phía Thừa Mạnh Quân.
” Cà phê của sếp.”
Giọng nói dịu dàng như mật ngọt rót vào tai khiến Thừa Mạnh Quân thoáng bất ngờ, anh khẽ liếc mắt nhìn từ chân đến khuôn mặt cô gái đang đứng bên cạnh mình rồi lạnh nhạt lên tiếng.
” Để đó rồi ra ngoài đi.”
” Hai ngày qua anh không đến công ty, hôm nay lại có vẻ như không được khỏe, anh đang gặp chuyện gì không vui sao?”
Mày kiếm đã cau chặt lại, trạng thái thiếu kiên nhẫn đã lộ rõ trên khuôn mặt của Thừa Mạnh Quân.
” Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là Thẩm Gia Hân, thư ký thực tập mới đến được ba ngày nay thôi. Nhưng xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ, dám quan tâm đến chuyện riêng của tôi luôn nhỉ?”
Thẩm Gia Hân không chỉ không cảm thấy sợ hãi trước thái độ lãnh khốc cùng những câu nói lạnh lùng của Thừa Mạnh Quân mà ngược lại cô ta còn ung dung bật cười, thong thả cất lời.
” Vậy là chú ba chưa nói gì với anh à?”
Thừa Mạnh Quân vô cùng chán ghét với cái biểu cảm ngả ngớn của Thẩm Gia Hân, anh bực dọc đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt cô ta, nhấn mạnh từng chữ một.
” Loại người tôi ghét nhất chính là nói chuyện quá dài dòng.”
Thẩm Gia Hân lại nhoẻn miệng cười sau đó cô ta mạnh dạn tiến tới gần khuôn mặt tiêu sái, lạnh lùng của người thanh niên đối diện, ánh mắt mê hoặc nhìn thẳng vào con ngươi nâu ấm áp mà nhẹ nhàng lên tiếng.
” Anh thật sự không nhận ra em sao? Em là vợ chưa cưới của anh đây mà…”