《TRÌNH GIA 》
* Xoảng*
” Cút hết ra ngoài cho tôi đi.”
Tô cháo nóng hổi còn nghi ngút khói vừa được mang lên tới đã bị Trình Thế Vỹ hất sang một bên đổ bể tan tành, cháo nóng văng trúng vào tay nữ giúp việc, bỏng một mảng lớn nhưng vẫn không dám kêu la nửa lời, vì cô biết khi con ác quỷ này nổi giận sẽ trở nên vô cùng đáng sợ nên chỉ lẳng lặng thu dọn mảnh vỡ, lau sạch thứ ăn trên sàn nhà rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy sát khí ấy.
*Xoảng, rầm,..*
Ngay sau đó là tất cả vật dụng trong phòng đều bị hắn ném xuống sàn nhà, phòng ngủ ngăn nắp thoáng chốc đã trở thành một đống hỗn loạn.
Thục Huệ mở cửa bước vào, len lỏi qua những mảnh vỡ, vài vật dụng lộn xộn dưới sàn nhà rồi bước tới đứng đối diện với Trình Thế Vỹ, cau mày, gắt gao lên tiếng.
” Nỗi giận thì được cái gì. Đụng ai không đụng, đi sinh sự với cái thằng oắt con đó làm gì để ra nông nổi này.”
Trình Thế Vỹ giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn thẳng vào mặt Thục Huệ cùng với thái độ vô cùng chán ghét.
” Làm sao tôi biết con nhỏ đó là người của nó. Mẹ đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến điều trị cho tôi chưa? Tôi không muốn biến thành kẻ tàn phế vĩnh viễn.”
” Nếu biết sợ thì ngay từ đầu đừng có làm, mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần là nên chuyên tâm gầy dựng sự nghiệp, đợi lấy được hết cổ phần của Trình thị rồi lúc đó muốn bay nhảy bao nhiêu thì bay. Nhưng giờ tốt rồi, ăn chơi đàn đúm, gái gú xoa hoa trụy lạc đến mức bị người ta đánh cho tàn phế thế này xem con ăn nói làm sao với ba con.”
Thục Huệ không những không tỏ ra lo lắng đến tình trạng của con trai mình mà còn xẵng giọng nói ra những lời cay đắng để đay nghiến Trình Thế Vỹ khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ rồi ngã tự do xuống giường ngủ rộng lớn, cuộc đời của hắn đến đây là hết thật rồi sao, kể cả mẹ mình mà cũng chẳng chút xót thương cho mình, có phải là anh cũng quá đáng thương hay không?
” Hóa ra thứ mẹ lo chỉ là cái gia sản kết xù này. Mẹ vì mục đích riêng của bản thân mà không tiếc biến con trai mình thành con rối rồi thỏa sức điều khiển. Giờ thì hay rồi, Trình Thế Vỹ đã thành một kẻ tàn phế, vô dụng, chẳng thể giúp gì cho mẹ nữa, nên mẹ tự mà lo liệu lấy. Nhưng mà tôi nói cho mẹ biết, nếu cái lão già đó tin tưởng chúng ta thì sớm đã chuyển hết cổ phần cho tôi rồi, mẹ tính tới tính lui không chừng đến cuối cùng trắng tay vẫn là trắng tay.”
Nghe thấy những lời nói nặng nề Trình Thế Vỹ vừa đáp trả, trong lòng Thục Huệ cũng đã phần nào lắng xuống.
Những gì Trình Thế Vỹ vừa nói không hẳn là sai. Ngay từ khi mười tuổi bà lúc nào cũng bắt hắn làm theo mọi khuôn khổ mà mình sắp đặt.
Bà nói hướng tây, hắn phải đi hướng tây. Bà nói học quản trị kinh doanh hắn cũng phải nghe lời, dẫu cho đó không phải là ngành nghề hắn muốn theo đuổi.
Lúc nào bà cũng đem mạng sống ra uy hiếp nên hắn có không muốn thì cũng phải muốn.
20 năm, hắn chưa một lần được làm theo ý mình, lâu dần tính khí cũng thay đổi, từ một người không có dã tâm lại trở thành một gã đàn ông không ra gì, lâu ngày dài tháng càng ngày càng lún sâu vào những vũng lầy tối tăm trong cuộc đời. Chỉ có những cuộc vui, những cuộc ăn chơi hoang lạc cùng với phụ mới khiến hắn cảm thấy hứng thú với cuộc sống này.
Tâm tình của Thục Huệ đã trầm xuống vài phần, bà ngồi xuống nhỏ giọng dỗ dành đứa con trai duy nhất của mình.
” Không phải mẹ không lo cho con, mà tình thế bây giờ với chúng ta là quá nguy hiểm, con đã thế này thì lão già đó nhất định sẽ tìm tới thằng nhãi con kia mà giao hết tài sản cho nó. Mẹ cũng chỉ muốn tương lai của con sau này rạng rỡ hơn, chỉ có cơ nghiệp của Trình gia mới mang lại địa vị cao sang quyền quý cho chúng ta mà thôi. Mẹ đã tìm bác sĩ giỏi nhất cho con rồi nhưng trước mắt chúng ta cần phải trừ khử mối nguy kia trước. Nó hại con ra nông nổi này chẳng lẽ con định để yên cho nó hay sao?”
” Wow. Thế hai người đã lập ra kế hoạch chưa? Lần này là định mời đội sát thủ chuyên nghiệp nào đây? Thật khiến tôi tò mò.”
Thanh giọng đầy chế giễu vang lên từ phía sau lưng khiến Trình Thế Vỹ và Thục Huệ giật mình, cả hai vội quay lại nhìn xem rốt cuộc là ai lại cả gan dám nghe lén thì đập vào mắt họ là một thân ảnh cao lớn lịch lãm trong bộ tây trang đen đang ung dung tiến thẳng tới sô pha, thong thả ngồi xuống.
” Trình Hạo Phong? Mày tới đây làm gì? Tao tưởng giờ này mày đang phải chạy đôn chạy đáo để lo cho đợt hầu tòa sắp tới chứ.”
Thục Huệ giọng đầy châm biếm đáp trả rồi đứng dậy đi thẳng tới sô pha ngồi đối diện với Trình Hạo Phong, lườm anh bằng ánh mắt sắc lạnh.
Trình Hạo Phong chỉ khẽ nhếch môi cười khinh bỉ sau đó anh mới nhàn nhã lên tiếng.
” Tôi nghĩ người phải hầu tòa là con trai của bà ấy chứ. Chắc cũng sắp tới giờ rồi đó, nên tranh thủ những thời khắc cuối cùng còn tự do mà làm điều mình muốn đi.”
” Ý mày là gì?”
” Phu nhân phu nhân, có mấy chú công an đến tìm thiếu gia, họ đã sắp lên tới rồi.”
Nhận được hung tin như sét đánh ngang tai khiến Thục Huệ sững sờ, bà trừng mắt lên nhìn Trình Hạo Phong, trong lòng vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì từ bên ngoài đã có năm đồng chí mặc đồng phục công an vào tới.
“Cho hỏi ở đây ai là Trình Thế Vỹ?”
Thục Huệ lúng túng, sắc mặt đã tái mét đứng dậy tiếp đãi những vị khách không mời mà đến này.
” Tôi, tôi là mẹ của Trình Thế Vỹ, không biết các vị đến đây là có chuyện gì?”
” Chào bà, tôi là Trung Tá của cục Cảnh Sát điều tra. Chúng tôi vừa nhận được đơn kiện anh Trình Thế Vỹ có hoạt động mại dâm, cưỡng ép nhân viên trong công ty. Bên cạnh đó còn nhiều lần trốn thuế, sử dụng hàng cấm. Hiện tại phía chúng tôi đã thu thập đủ chứng cứ và có lệnh bắt giữ anh Trình Thế Vỹ để hợp tác điều tra, phiền bà cho tôi gặp anh Trình Thế Vỹ.”
Thục Huệ chân không còn đứng vững khi nghe xong mệnh lệnh của vị Trung Tá uy nghiêm, bà giương đôi mắt đỏ hoe, ngỡ ngàng nhìn về phía Trình Thế Vỹ tìm cho mình một câu trả lời.
Đúng là bà luôn ép hắn làm theo ý muốn của mình nhưng bà chưa bao giờ muốn đẩy đứa con trai duy nhất của mình vào con đường phạm tội này.
Bà đang chờ, chờ Trình Thế Vỹ nói rằng hắn đang bị oan nhưng có lẽ đáp lại sự mong chờ ấy sẽ là một sự thất vọng to lớn khi Trình Thế Vỹ vẫn không nói gì mà chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo, hắn ôm cánh tay tàn phế tiến từng bước đến đám người phía trước, xem Thục Huệ như người dưng mà lạnh nhạt lướt qua.
” Tôi là Trình Thế Vỹ.”
” Phiền anh theo chúng tôi.”
Vị Trung Tá nghiêm trang nói rồi phất tay ra hiệu cho hai đồng chí đi cùng tiến lên áp giải Trình Thế Vỹ đi.
Sai lầm nào rồi cũng phải trả giá cho những tội lỗi mình gây ra, dù muốn hay không muốn cũng đừng bao giờ đỗ lỗi cho hoàn cảnh. Vì nếu tâm ta lương thiện thì cuộc đời tự khắc sẽ vinh quang.