Cơn mưa đầu mùa hè hối hả trút xuống giữa đêm khuya hoang vắng, mỗi một giọt mưa nặng trĩu tạt thảng vào từng nhánh cây, tán lá, ào ạt trút xuống mặt đường cằn cỏi.
Tiếng sấm lớn vang lên, xé tan không gian, dẫn theo những tia chớp sáng, rạch ngang bầu trời, khiến lòng người thoáng chút lo âu.
Mưa nặng hạt, như mang theo nỗi buồn trút xuống nhân gian, khiến cảnh vật nơi nơi đều trở nên trầm lặng, đượm buồn.
Trong trang viên rộng lớn, tiếng nước lộp độp trên tán lá, lách tách trên cửa kính, rồi tràn xuống con đường tạo ra những bong bóng nước nhỏ xinh.
Hạ Tiểu Hi vẫn đứng ngồi không yên trông ngóng chờ đợi phía trước đại sảnh, thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc vừa dừng lại, cô đã vội vàng cầm ô chạy ra.
Bên trong xe Trình Hạo Phong lấy áo khoác của mình choàng lên người An Kỳ rồi anh mới xuống xe đi qua phía cửa bên kia bế cô ra.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy tình trạng của An Kỳ mà nhíu chặt mày lo lắng, cô vội vã chạy đến cầm ô che cho Trình Hạo Phong đưa An Kỳ đi vào nhà.
Những bước chân tiếp đất mỗi lúc một nhanh hơn, bước qua từng bậc cầu thang thật mạnh mẽ chẳng chút mệt mỏi nào. Đối với anh điều quan trọng nhất bây giờ là cô gái nhỏ trong lòng mình.
Cơ thể mảnh mai vẫn từng đợt từng đợt run lên, vành môi mềm mại như làn nước dịu dàng giờ đây đã bị cô cắn đến nỗi sưng đỏ, có vết còn bật cả máu tươi.
Ngoài trời, nhiệt độ đã xuống thấp đến mức khiến con người ta sắp phát run vì lạnh nhưng thân thể của cô thì lại nóng rực như đứng giữa ánh mặt trời chói chang.
Thứ thuốc quái quỷ kia vẫn đang từng phút từng giây hành hạ thân xác mỏng manh, nhưng An Kỳ chưa một lần nào rên la, cô báu chặt vào vạt áo sơ mi của anh đến mức nhăn nhúm, thanh âm khàn đặc khẽ thều thào vang lên.
” Anh đưa em vào phòng tắm nha.”
” Ừm. Tắm xong sẽ dễ chịu hơn.”
Trình Hạo Phong nhẹ nhàng trả lời rồi đưa An Kỳ thẳng vào trong phòng tắm, để cô đứng dưới vòi sen và tựa người vào lòng mình, anh mở van để làn nước dội thẳng xuống, làn nước lạnh giá như băng tan chảy, khiến cơ thể Trình Hạo Phong cũng khẽ run lên vì lạnh nhưng đối với An Kỳ thì lại giúp cô vô cùng dễ chịu.
Cảm giác nóng nực, rạo rực trong lòng kể cả sự ham muốn dưới hạ thân cũng phần nào giảm đi. Nhịp thở của cô ngày càng đều đặn lại, không còn gắp gáp như lúc đầu nữa.
Anh vẫn ôm An Kỳ thật chặt, dùng tay xoa xoa đầu nhẹ nhàng để cô được thoải mái hơn.
” Dễ chịu hơn rồi đúng không?”
An Kỳ ngước lên nhìn vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông đã vì cô mà chịu nhiều lo lắng, thậm chí là còn cùng với cô đứng đây gánh lấy làn nước lạnh giá này cũng chỉ vì không muốn để cô một mình… Bất giác An Kỳ lại mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc, xen lẫn chút xót xa, áy náy.
Giá như ngay từ đầu cô nghe lời anh, nhận lời giúp đỡ của anh thì có lẽ hôm nay bản thân đã không gặp phải những chuyện kinh khủng này, tổn hại chính mình còn liên lụy đến anh phải cùng mình gánh chịu thiệt thòi.
Đôi mắt trong sáng, long lanh như châu báu lúc này đã đỏ hoe vì nước lạnh lẫn nước mắt. Cô đang khóc, nhưng trên khóe môi rướm máu vẫn hiện diện nụ cười.
Khóc vì sự bất hạnh hôm nay mình nhận được. Cười vì ít ra bên cạnh cô vẫn còn một người luôn yêu thương, thấu hiểu.
Không biết An Kỳ đã say đắm ngắm nhìn Trình Hạo Phong qua bao lâu, nhưng ngay lúc này cô chỉ biết là muốn được ở bên cạnh anh, được ôm anh như thế này, kể cả là muốn được cùng anh nếm thử hương vị tuyệt vời từ chuyện ấy.
” Đại ma vương, em muốn…”
Giọng nói nỉ non, vang lên văng vẳng bên tai Trình Hạo Phong cuốn anh vào cơn men tình ái.
Anh di chuyển bàn tay đặt dưới trái tai cô, dùng ngón cái chạm nhẹ vào gò má, môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười ma mị rồi cúi xuống gặm nhấm hai cánh môi ngọt ngào.
Anh hôn chậm chậm, âu yếm nhẹ nhàng từng cái một lên môi trên rồi xuống môi dưới, An Kỳ cũng hé miệng nhẹ thể hiện sự cởi mở muốn được hôn.
Màn dạo đầu là một nụ hôn nhẹ nhàng sâu lắng, Trình Hạo Phong vì sợ làm An Kỳ đau nên anh chỉ dám đặt lên hai phiến môi mềm những cái hôn dịu dàng nhất, anh muốn An Kỳ có thể từ từ cảm nhận được sự chân thành và tôn trọng dành cho cô.
An Kỳ hiểu những lo âu trong lòng anh chứ, và cô đối với người đàn ông này cũng là tin tưởng tuyệt đối, là yêu thương vô điều kiện nên cô cam tâm tình nguyện trao cho anh thứ quý giá nhất của mình.
Nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng vẫn đang diễn ra, trên khóe môi gợi cảm thoáng hiện lên nụ cười hạnh phúc và ngay sau đó An Kỳ lật ngược tình thế, từ bị động cô đã chuyển sang chủ động.
Hai cánh tay thon thả vòng qua cổ anh, cô khẽ nghiêng đầu, khóa chặt đôi môi ngọt ngào đang khiêu khích sự nhẫn nại của mình.
Cô gặm nhấm phiến môi nóng bỏng ấy một lúc rồi dùng đầu lưỡi quét nhẹ qua cánh môi dưới của anh và bắt đầu tiến sâu vào khoang miệng, nhẹ nhàng di chuyển lưỡi vờn quanh đầu lưỡi, nghịch ngợm trêu đùa.
Dường như thứ thuốc kia vẫn còn chút tác dụng, nó khiến An Kỳ càng hôn lại càng hăng, cô không chỉ càn quét hết tất cả những dư vị ngọt ngào trong khoang miệng của anh mà còn mạnh dạn gặm nhấm đầu lưỡi, mang đến cho anh những cảm xúc tuyệt vời, thôi thúc ngọn lửa dục vọng trong anh bùng cháy mãnh liệt.
Bàn tay còn lại cũng đã bắt đầu không chịu yên phận, những ngón tay thon dài đang vuốt ve tấm lưng trần lộ ra trong chiếc váy hở lưng rồi dần di chuyển xuống vòng ba đầy đặn.
An Kỳ cũng không chịu thua kém, rời tay khỏi cổ anh, cô dứt khoác mở từng chiếc cúc áo sơ mi trên người Trình Hạo Phong, rất nhanh chóng thân hình tráng kiện, với từng múi thịt săn chắc đã lộ diện dưới làn nước mát lạnh.
Bàn tay trắng trẻo, mềm mại đang mơn trước vòm ngực rắn chắc, cô còn cả gan dùng đầu ngón trỏ trêu chọc hai búp hoa nhỏ xíu của anh.
Thanh âm ma mị khẽ vang lên vì sự phấn khích từ cơn hứng tình.
Nụ hôn trên môi vẫn chưa đủ thỏa mãn cho cả hai con người đang hừng hực trong ngọn lửa tình, đặc biệt là An Kỳ, cô đã không thể nhẫn nại thêm nữa.
Từ khoang miệng đầy mật ngọt, cô di chuyển đến chiếc cằm thon gọn của Trình Hạo Phong để lại đó một nụ hôn rồi lại tiếp tục tiến xuống yết hầu quyến rũ, tinh nghịch trao cho anh những dấu hôn đỏ.
Thân thể của Trình Hạo Phong lúc này cũng chẳng còn cảm thấy lạnh nữa, đứng dưới làn nước lạnh nhưng anh vẫn cảm thấy nóng, cứ sau mỗi một động tác khiêu khích của An Kỳ thì anh lại càng cảm thấy bức bối hơn. Anh bạn nhỏ bên dưới cũng đã quyết liệt đòi xung trận, nó căng to lên trong hai lớp quần khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi An Kỳ, chờ xem cô có thật sự muốn cùng anh trải qua những giây phút thăng hoa nhất trong tình yêu hay không, vì anh tôn trọng cô.
Anh kiên nhẫn chờ đợi và sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng đã được đền đáp khi chợt nhận ra rằng dây thắt lưng của mình lúc này đã bị An Kỳ tháo xuống ném qua một bên, tiếp đó là khóa quần, rồi đến quần lót, tất cả đều đã yên vị dưới sàn nhà.
Ngay sau đó An Kỳ lại chiếm trọn môi anh, cô vừa hôn vừa tháo dây cởi chiếc váy đỏ trên người mình xuống.
Thân hình nóng bỏng, ba vòng cân đối lúc này đã trần trụi không còn mảnh vải che thân.
Tâm ý đã bày tỏ quá rõ ràng, giây phút này An Kỳ đành nhường phần còn lại cho Trình Hạo Phong. Cô rời khỏi môi đôi môi mềm ấy rồi lại vòng tay qua cổ, áp sát thân hình mình vào cơ thể vạm vỡ của anh.
Đôi mắt long lanh, tràn đầy ma lực nhìn thẳng vào con ngươi ma mị của Trình Hạo Phong, cô nở một nụ cười chân thành rồi khẽ khàng lên tiếng.
” Em cho anh!”