_ Nhà Hàng A _
” Sở Sở, nhìn xem đằng kia có phải là siêu mẫu Lý An Kỳ không?”
Tử Ngọc lay lay Sở Sở rồi chỉ tay về hướng bàn An Kỳ đang ngồi cùng Hạ Tiểu Hi.
” Đúng rồi đó. Không ngờ ngoài đời cô ấy lại đơn giản đến vậy. Tôi vừa xem xong tạp chí thời trang mới nhất của ELLE bộ ảnh của An Kỳ vô cùng đẹp. Thần thái đỉnh cao khỏi chê luôn. Chỉ tiếc là hình như cô ấy chưa diễn show thời trang nào hết thì phải…”
” Mới chỉ tung ra một đoạn clip catwalk ngắn, với một bộ ảnh đã thu hút nhiều người vậy rồi cô ấy mà xuất hiện ở những show diễn lớn nữa thì chắc chắn sẽ nổi đình đám cho xem.”
” Tử Ngọc, hay mình qua đó xin chữ ký đi. Tôi rất hâm mộ vẻ đẹp của cô ấy, lần này có cơ hội nhất định không thể bỏ lỡ được.”
Sở Sở hí hửng nói với Tử Ngọc rồi lấy trong túi xách ra một chiếc bút nước sau đó phấn khởi đi về phía An Kỳ, Tử Ngọc cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
” Tiểu Kỳ, đại ma vương nhà cậu đi đâu rồi? Chẳng phải nói một bước cũng không rời sao?”
Hạ Tiểu Hi bỡn cợt trêu đùa An Kỳ rồi múc một miếng bánh ngọt cho vào miệng, thong thả tận hưởng mùi vị thanh ngọt, mềm mềm từ chiếc bánh kem mang tới.
” Ở tập đoàn xảy ra chút việc nên mình kêu anh ấy về giải quyết rồi. Mình cũng chẳng muốn làm phiền anh ấy đâu, nhưng chuyện mà đại ma vương đã quyết thì khó mà cản được, vả lại anh ấy nói muốn tìm hiểu thứ gì đó ở Trình thị nên mình đành ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
” Ngoan ngoãn nghe lời… Có mà cậu bị…”
” Chị An Kỳ, em là fan hâm mộ của chị, chị có thể cho em xin chữ ký được không?”
” Ở ngoài chị còn đẹp hơn trong ảnh nhiều luôn ý, bộ ảnh chị chụp cùng siêu mẫu Nhã Đan, hai người khác xa một trời một vực luôn, ánh mắt của chị đã thu mất linh hồn của em rồi… Chị cho em xin chữ ký với nha?”
Tử Ngọc và Sở Sở vừa đi tới đã cắt ngang câu nói dang dở của Hạ Tiểu Hi, sau đó là luyên thuyên không dứt lời khiến An Kỳ và Hạ Tiểu Hi nhất thời ngẩn ra.
Nhất là với An Kỳ, đây là lần đầu tiên cô được người khác xin chữ ký, lần đầu tiên có người khen cô xinh đẹp còn nói là fan hâm mộ, hạnh phúc to lớn này đến quá bất ngờ khiến cô chẳng kịp thích nghi.
Thấy An Kỳ vẫn cứ ngồi ngẩn ra đó ngây ngô mỉm cười Hạ Tiểu Hi liền đá nhẹ vào chân An Kỳ một cái rồi khẽ giọng gọi cô.
” An Kỳ… Mau ký đi, người ta đang chờ kìa.”
Nhờ vậy mới khiến An Kỳ “hoàn hồn” trở lại. Cô mỉm cười với hai cô gái rồi dịu dàng hỏi.
” Hai em muốn ký vào đâu?”
” Ký vào ốp lưng điện thoại đi, để lúc nào cũng có thể khoe với người khác.”
Sở Sở phấn khích đưa bút và điện thoại về phía An Kỳ.
” Dạ em cũng vậy.”
Tử Ngọc cũng tương tự Sở Sở, đưa điện thoại đến trước mặt nữ thần tượng của mình, nôn nóng chờ đợi nhận được chữ ký.
” Được, chữ ký xấu thì không được chê đâu nhé.”
An Kỳ vui vẻ nói rồi nhận lấy bút và lần lượt từng chiếc điện thoại ký tên mình lên đó. Nét cuối cùng còn vẻ một hình trái tim nho nhỏ.
” Xong rồi, của hai em nè.”
” Wow, chữ ký của chị đẹp thật đó, cảm ơn chị nhiều nhé, chị An Kỳ thật đáng yêu và hòa đồng, không giống như những nữ minh tinh khác, lúc nào cũng không để người khác đến gần.”
” Đúng đó, tụi em không phiền chị nữa, chúc chị ăn trưa ngon miệng nhé. Tạm biệt.”
” Tạm biệt.”
An Kỳ vẫy tay chào Sở Sở và Tử Ngọc, đây có lẽ lần lần đầu tiên cô cảm thấy vui nhất kể từ ngày bước chân vào showbiz. Cuối cùng thì cũng có người nhận ra cô trong vai trò là một người mẫu rồi.
” Ái chà chà… Tiểu Kỳ của chúng ta thật sự trở thành đại minh tinh rồi. Còn có cả fan hâm mộ tới xin chữ ký nữa, ôi thật là ngưỡng mộ quá đi mất.”
Hạ Tiểu Hi cầm thìa bánh ngọt trên tay, khuôn mặt khả ái lộ rõ nét vẻ vang khoái chí, hào hứng nói xong cô mới đưa miếng bánh vào miệng, vị bánh kem mềm ngọt tan ngay trong khoang miệng thỏa mãn đúng nhu cầu của cô nàng chuộng đồ ngọt.
” Cậu chỉ giỏi trêu mình thôi. Mình còn chưa hỏi tội cậu đâu đó.”
” Mình có tội gì mà hỏi?”
An Kỳ bất ngờ tiến tới, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt Hạ Tiểu Hi như đang muốn thăm dò hết những suy nghĩ trong đầu cô, sau đó mới khẽ giọng tra hỏi:
” Tối qua cậu đi đâu cả đêm không về?”
” Ờ… Thì…”
Đột nhiên lại bị nhắc tới chuyện này, Hạ Tiểu Hi liền nhất thời bối rối, cố tình né tránh ánh mắt tra khảo của An Kỳ rồi mới ấp úng lên tiếng biện minh.
“Ai nói tối qua mình không về nhà chứ? Cậu suy nghĩ vớ vẩn, không về nhà thì mình đi đâu được, mình đâu có người yêu như cậu.”
An Kỳ đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, cô tiếp tục kề sát đến Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng tra hỏi.
” Thật không? Nếu không có gì sao mặt lại đỏ lên hết rồi, Hạ Tiểu Hi cậu đang nói dối, cậu không xem mình là bạn bè tốt nữa đúng không?”
Hạ Tiểu Hi nhìn vào đôi mắt long lanh mong chờ của An Kỳ mà chẳng thể chịu được, cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhận thua mà thành thật khai báo.
” Ai ai ai… Chịu thua cậu đó. Thật ra thì tối qua mình đi uống rượu một mình.”
” Uống rượu một mình bên ngoài á? Hạ Tiểu Hi cậu có biết đi như vậy là nguy hiểm lắm không? Cậu không thấy tấm gương của mình sao mà còn soi lại vậy? Quan trọng sau đó thế nào, có gặp chuyện gì không?”
” Dĩ nhiên là xảy ra chuyện mới không về nhà rồi.”
” Là chuyện gì vậy? Thế cậu có bị làm sao không hả?”
An Kỳ vừa lo lắng nói vừa nhìn Hạ Tiểu Hi một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi khuôn mặt ỉu xìu như cọng bún thiêu, cô nôn nóng đến mức nhíu chặt mày.
Trông thấy sắc mặt lo lắng bất an của An Kỳ khiến Hạ Tiểu Hi cảm thấy hạnh phúc biết bao, khi ít ra bản thân vẫn còn được một người bạn tốt bên cạnh.
Cô đưa tay véo chiếc gò má hồng hồng đáng yêu của An Kỳ rồi mỉm cười thật tươi.
” Nếu có sao thì giờ này mình đâu thể ngồi đây. Cũng may là có Thừa Mạnh Quân xuất hiện kịp thời đưa mình về biệt thự của anh ta.”
” Thừa Mạnh Quân hở?”
” Ừm. Anh ta đưa mình về, sau đó thì bỏ lên phòng, buộc mình phải ngủ ở lại đó một đêm, mình có gọi điện định nhờ cậu tới đón nhưng gọi không được, bất đắc dĩ phải ở lại qua đêm.”
Nói đến đây giọng của Hạ Tiểu Hi đã dâng lên vài phần hậm hực, nghĩ đến cái tên khó ưa đó thôi là cô đã cảm thấy bực mình rồi.
Nhưng An Kỳ thì ngược lại, cô bật cười tinh nghịch sau đó lại chạy qua kéo ghế ngồi cạnh Hạ Tiểu Hi tiếp tục công cuộc điều tra quan trọng.
” Thế hai người không xảy ra chuyện gì đó chứ? Một nam một nữ ở chung một nhà, trong người cậu lại có hơi men, rất dễ nảy sinh tình ý đó nha…”
” Lý An Kỳ cậu… haizzz mình mà không nói rõ không biết cậu lại suy diễn ra tới mức nào.”
” Vậy thì nói nhanh đi, nhanh nhanh, mình sắp tò mò chết mất rồi đây.”
” Hừm… Đúng là nha đầu nhiều chuyện.”
Hạ Tiểu Hi lườm yêu An Kỳ sau đó véo mũi cô một cái rồi mới nói tiếp:
” Mình được bác quản gia đưa về phòng ngủ, sau đó thì trèo lên giường ngủ một mạch tới sáng luôn, lúc tỉnh dậy thì lại phát hiện ngủ cùng một giường với cái tên khó ưa đó.”
” Ngủ cùng một giường?”
” Trời ơi, nói nhỏ thôi, cậu muốn mọi người ở đây nghe thấy hết hả.”
Hạ Tiểu Hi che miệng An Kỳ lại, đảo mắt nhìn xung quanh rồi quay lại trừng mắt với cô.
” Mình xin lỗi, tại nhất thời bất ngờ quá nên mới lỡ lời. Vậy rốt cuộc hai người có xảy ra chuyện gì không?”
” Làm sao mà xảy ra chuyện gì được, lúc tỉnh dậy quần áo trên người mình vẫn không thay đổi gì mà, cơ thể cũng không thấy có gì bất thường, ngược lại cái tên kia bị mình dọa một phen sợ khiếp vía. ”
Nói đến đây Hạ Tiểu Hi không kiềm được mà vênh vang đắc ý, vô cùng tự đắc về bản thân mình.
” Ai da… Xem ra Hạ Tiểu Hi nhà ta đúng là không dễ bắt nạt mà, mình còn phải học hỏi ở cậu rất nhiều đó.”
” Vậy chứ sao nữa. Lần này mình nhất định phải dọa anh ta một trận cho thỏa thích mới thôi.”
Nghe Hạ Tiểu Hi nói xong, An Kỳ liền nhướng mày suy tư, thầm cầu khẩn cho Thừa Mạnh Quân có thể bình an mà vượt qua kiếp nạn lần này.
– ——————————-
Tác Giả said:
Có ai đẩy thuyền cặp đôi Hạ Tiểu Hi với Thừa Mạnh Quân không ta??? Để lại cmt ik nào!!