Đang lúc giữa hè, ánh mặt trời gay gắt, trà lâu đông đúc, tấp nập, khách khứa ra ra vào vào, sinh ý tốt vô cùng. Mùa này ai cũng thích ngồi nhâm nhi chung trà lạnh, bạn tốt gặp mặt, truyện trò rôm rả nói đủ thứ chuyện mới mẻ phát sinh trong thành.
Đứng mũi chịu sào đầu tiên có 2 việc: Một là Trấn Quốc tướng quân đã trở về, hai là —
Không biết từ khi nào, tính tình ngang ngược của Thẩm gia tiểu tướng quân bắt đầu thay đổi.
Trước kia chàng ta lúc nào cũng trương ra cái bản mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng khó gần hệt tula từ địa ngục bò lên, chăng ai dám đến gần. Giờ thì thay đổi 180 độ, cả ngày tươi cười như gió xuân không biết đã làm bao nhiêu nữ tử kinh đô điêu đứng, nhớ mong.
Triều đại này phong tục cởi mở, dân chúng tự do phóng khoáng, nam nữ hoan ái không phải là việc gì xấu hổ, thậm chí có người còn lớn mật chủ động tuyên bố muốn cùng Thẩm Tướng Quân “một đêm khó quên.”
“Nhưng Trấn Quốc tướng quân đó đã thành thân rồi.”
“Thành thân thì sao, hòa li là có thể cưới vợ khác thôi. Phu nhân hiện tại của chàng ta cùng lắm cũng chỉ là con gái của một thương hộ.”
“Nhưng nữ tử nhà thương hộ đó hiện tại đang là miếng thịt đầu quả tim của tướng quân đó.”
“Thật là miếng thịt đầu quả tim hay không thì không lúc trước Thẩm phủ tuyển mấy vú già, phụ thân ta nhân cơ hội này tặng hắn mấy mỹ nữ Giang Nam, hắn cũng đâu từ chối?”
“Nam nhân mà, đều yêu cái đẹp.”
Nói đến mấy mỹ nữ Giang Nam kia, âu cũng là một câu chuyện hiểu lầm bi hài.
Không phải Thẩm Tương Uyên muốn tìm người hầu hạ Diệp Thê sao, một mình Triệu Hỉ Mai đương nhiên không đủ, vì vậy Phúc bá – quản gia làm việc hiệu suất nhất kinh độ, lập tức treo biển chiêu người.
Miếu hòa thượng – Thẩm phủ muốn tìm vú già. Tướng quân thiếu nữ nhân.
Một truyền mười, mười đồn trăm, lại rơi vào tai đám triều thần có tâm tư riêng cho nên tự nhiên biến thành một câu chuyện đồn thổi hay ho.
Lễ bộ Thượng thư vẫn luôn muốn tìm cơ hội nịnh bợ Thẩm gia, lại được Phu nhân và nữ nhi khích lệ, cho rằng Thẩm Tương Uyên và tân phu nhân tình cảm không hòa hợp cho nên…
Tỉ mỉ lựa chọn vài mỹ nhân yểu điệu, mềm mại đưa đến phủ tướng quân, sau khi A Hữu tiếp nhận trực tiếp dẫn thẳng đến chỗ Thẩm Tương Uyên.
Thẩm Tương Uyên vừa nhìn thấy đám nữ tử õng à õng ẹo, tạo dáng kia, vung tay ra lệnh tống thẳng một mạch khỏi cửa.
A Hữu cười gian lập tức có một chủ ý thú vị.
Chàng ta chân thành nói với đám mỹ nhân kia:
“Tướng quân không có ý với các người, muốn đuổi các người đi. Bạc đây, đủ để các người sống cả đời.”
Các mỹ nhân liên tục quỳ xuống nói muốn hầu hạ tướng quân, không chịu rời đi.
Nói đùa gì vậy, tướng quân phủ giàu có này mà thiếu vàng bạc, châu báu hay sao, các nàng sao có thể vì chút lợi ích nhỏ trước mắt mà từ bỏ tương lai giàu sang, phú quý được.
“Như vậy à.” A Hữu suy tư chốc lát, ý vị sâu sa nói tiếp: “Tuy rằng bên cạnh chủ tử không có chỗ cho các người, nhưng các huynh đệ tốt của tướng quân thì còn. Vừa hay mấy người các ngươi có thể chăm sóc tốt cho họ.”
Các mỹ nhân vừa nghe đến huynh đệ tốt của tướng quân liền nhanh chóng đảo mắt suy nghĩ, đầu hiện lên hình ảnh mất tên tiểu quan vô dụng, nhưng lại nghĩ đến quãng đời về sau ăn sung mặc sướng lập tức không nghĩ nhiều, vội vàng đáp ứng.
Hôm sau, một loạt các mỹ nhân xinh đẹp như hoa một thân áo vải thô, đứng trước chuồng ngựa, vừa ngửi thấy mùi cứt ngựa nồng nặc, trước mắt lập tức biến thành màu đen, bần thần ngã quỳ dưới mặt đất.
Ai có thể nghĩ đến thiếu niên mày rậm, mắt to, sáng sủa, anh tuấn kia lại có tâm địa gian xảo như thế?
“Đã giải quyết xong.” A Hữu vỗ vỗ tay, chủ nhân nhà chàng quanh năm suốt tháng hành quân đánh giặc, huynh đệ tốt nhất trừ bỏ chiến mã còn có thể là gì?
Thẩm Tương Uyên từ trước đến nay không để ý đến ánh mắt người ngoài, không đi nghe ngóng tin tức đồn thổi, đương nhiên không biết cả kinh thành đang hiểu lầm mình. Chàng ta cả ngày dán lấy phu nhân, triều chính cũng chẳng thiết, dù sao nghĩa huynh của chàng cũng đã trở lại, sự vụ trong quân căn bản đã có người xử lý lo liệu.
Thiên tử niệm tình chàng chinh chiến vất vả, quanh năm suốt tháng không ngơi nghỉ, lại canh cánh trong lòng chuyện trước kia khiến hắn xa tân nương gần nửa năm, còn đi ngay trong lễ bái đường, vì vậy nhân lúc thái bình, quốc thái dân an như hiện tại cũng không muốn chia cắt đôi vợ chồng son.
Diệp Thê bị đứa trẻ lớn đầu nhà mình bám dính chẳng có biện pháp nào, chỉ đành ôn nhu khuyên bảo phu quân: nào là Uyên Nhi ngoan, tướng quân tốt của ta, Đệ đệ yêu, lời âu yếm, sến sẩm nào cũng dùng hết nhưng vẫn vô dụng.
Không biết phải năn nỉ ỉ ôi biết bao lâu, Thẩm Tương Uyên mới tạm thời đáp ứng, thay triều phục. Chàng anh tuấn vô cùng mặc trường bào lại càng thêm uy vũ bất phàm.
Lúc ra cửa, Thẩm Tương Uyên lôi kéo tay Diệp Thê hỏi: “Thế nào?”
“Đẹp cực kỳ.” Diệp Thê không biết nói lời phong nhã, hoa mỹ, chỉ biết thành thật cảm thán.
Nhưng tình yêu chính là thế, dù đối phương có nói gì chàng đều thích nghe?
Thẩm Tương Uyên nghe xong vui tươi, hớn hở dẫn theo A Hữu tiến cung. Trên thực tế, hôm nay chàng cũng có việc cần ra khỏi phủ. Từ khi nghĩa huynh trở về bọn còn chưa có cơ hội tụ tập gặp mặt trò chuyện.
Nhưng nhân cơ hội này được nghe Thê tỷ tỷ của chàng nói ngọt dỗ dành thì không uổng chút nào, một công đôi việc.
Trên đường tiến cung gặp không ít người, nam tử nào đó còn chìm đắm trong dự vị ôn nhu của ái thê, khóe môi bất giác dương lên, không thu liễm nổi, tư thế đi đường càng thêm ngang nhiên, tự đắc, làm cho người qua đường đều băn khoăn tự hỏi không biết Trấn Quốc tướng quân sáng sớm nay có phải bị động kinh hay không? Đương nhiên lời này bọn họ chỉ dám nói thầm.
Âm kém dương sai gặp phải người phá vỡ tâm trạng: Trưởng công chúa.
Nàng ta mới đi tẩm cung của Thái Hậu ra, đúng lúc chạm mặt Thẩm Tương Uyên.
Nhớ tới sự việc chẳng lấy gì làm vui vẻ gần đây, giờ phút này oan gia ngõ hẹp đụng độ, lại nhớ tới vừa rồi đi thỉnh an bị thái hậu nghiêm khắc nhắc nhở, tâm tình cực kém, lập tức coi như không thấy bước qua Thẩm Tương Uyên.
Thẩm tướng quân thoáng ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn bóng lưng nàng ta, sau đó nhanh chóng ôm quyền, hào phóng mở miệng: “Cảm tạ.”
Trước ánh mắt nghi hoặc gấp bội của trưởng công chúa, Thẩm tướng quân tiêu sáu rời đi.
Người này bị gì thế không biết? Trưởng công chúa và người hầu bốn mắt nhìn nhau không hiểu nổi.
Thẩm Tương Uyên tự nhận là người ân oán phân minh, có ân ắt báo đáp, chàng và Diệp Thê có thể cởi bỏ hoàn toàn vướng mắc, thổ lộ nỗi lòng vai trò của trưởng công chúa là không thể phủ định. Đã như thế đương nhiên phải nói lời cảm tạ người ta.
A Hữu theo thói quen giải quyết êm thấm, sạch sẽ tất cả hậu quả thay chủ nhân, trước khi theo Thẩm Tương Uyên rời đi, cung kính hành đại lễ với trưởng công chúa, mặt mày đầy ý cười trào phúng nói: “Đa tạ Trưởng công chúa ngày ấy tới chơi, hiện tại tình cảm của chủ tử và phu nhân tiến triển cực nhanh, gắn bó như keo sơn.”