Từ hôm về nhà tiếp nhận điều trị của bác sĩ tư nhân thì Chu Thiệu Huy cũng không tới công ty thường xuyên nữa. Anh chủ yếu là làm việc ở nhà, có gì gấp lắm thì anh mới tới công ty còn không thì trợ lý của anh sẽ mang những tài liệu công việc hay công văn cần kí mang tới cho anh. Anh muốn dành nhiều thời gian cho cô hơn, anh muốn cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn này. Mấy ngày nay lúc nào cô cũng ôm con gấu bông và gọi đó là “bảo bối nhỏ” khiến anh rất đau lòng.
– “Vợ à, để anh dẫn em ra vườn đi dạo nhé?”
Chu Thiệu Huy thu dọn đống tài liệu trên bàn xong xuôi rồi anh tiến lại gần chỗ cô. Anh quỳ một bên đầu gối xuống sàn gỗ đã trải thảm lông cừu rồi nhẹ nhàng nói với Tư Duệ đang ngồi ôm và chơi đùa với “con” ở đó.
– “Không. Tư Duệ chỉ muốn ở trong phòng chơi với con thôi. Chồng đi một mình đi.”
Tư Duệ thản nhiên từ chối anh. Tâm trí của cô bây giờ có lúc tỉnh có lúc thì lại chỉ như một đứa trẻ.
– “Vậy thì chúng ta dẫn theo cả con đi ra ngoài vườn tắm nắng nhé? Nếu mà vợ cứ để con ở trong phòng suốt cũng không tốt đâu nha.”
Thời tiết dạo này đang bắt đầu chớm thu nên mãi hôm nay mới thấy có chút ánh nắng ấm. Vậy nên anh muốn tìm cách để đưa cô ra ngoài hóng gió và hít thở không khí một chút. Tư Duệ nghe anh nói vậy thì ngước mắt lên rồi tròn mắt nhìn anh đầy vẻ ngây thơ. Cô dường như đang băn khoăn suy nghĩ điều gì đó, sau đó cô lại nói:
– “Nhưng mà ra ngoài vườn có người xấu không? Tư Duệ sợ lắm. Họ sẽ bắt cóc Tư Duệ và bảo bối nhỏ đi đấy! ”
– “Vợ ngoan, em nghe anh nói này. Đây là nhà của chúng ta. Ở đây có anh này, có Châu quản gia này, và có cả mọi người trong nhà nữa. Anh và mọi người sẽ bảo vệ em, sẽ không có ai có thể bắt cóc em và con đi đâu. Với lại anh thấy con đang ngủ kìa. Hay là em đặt con lên giường ngủ đi rồi chúng ta cùng nhau đi dạo một chút nhé?”
Anh hết lời dỗ dành cô bằng cử chỉ và giọng nói ân cần nhất.
Tư Duệ nghe anh nói thấy cũng hợp lí nên cô liền khẽ đặt “đứa bé” lên giường của hai người sau đó cẩn thận đắp chăn cho “con” rồi cô quay sang mỉm cười với anh, nói:
– “Vậy được. Để em bế con cùng ra ngoài đi dạo nha.”
Thế rồi anh khoác cho cô một chiếc áo mỏng lên người rồi cùng cô xuống vườn đi dạo. Tiết trời mùa thu trong xanh và hơi se se lạnh vào buổi tối là khoảng thời gian thích hợp cho khóm cúc hoạ mi và giàn hoa hồng leo trong vườn đua nhau khoe sắc. Trong vườn nhà anh trồng rất nhiều loại cây và hoa lại được người thợ làm vườn tài ba chăm sóc nên cây cối quanh năm xanh tốt, hoa thì bốn mùa nở rộ. Tư Duệ thích thú chơi đùa trong vườn, hái hoa rồi nghịch ngợm. Anh ngồi trên chiếc xích đu nhìn cô chơi đùa vui vẻ thì mọi muộn phiền đều tan hết.
– “Duệ nhi à, mau khoẻ nhé em! “______Anh khẽ lẩm bẩm.
Còn Tư Duệ, vừa ra tới vườn thì cô đã cực kỳ thích thú khi nhìn thấy trong vườn có rất nhiều loại hoa. Cô đột nhiên nhìn về phía anh rồi hỏi:
– “Chồng ơi, hoa này đẹp quá. Liệu em có được hái chúng không?”
– “Tất nhiên là được rồi. Vườn hoa này tất cả đều là của em, em muốn hái bao nhiêu cũng được.”__________Chu Thiệu Huy nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến rồi tươi cười đáp.
– “Em cảm ơn anh.”_______Tư Duệ lại đáp.
Rồi sau đó, cô thoả thuê hái một bó cúc hoạ mi và điểm vào giữa một vài bông hoa hồng đỏ, sau đó cô tháo sợi ruy băng đang buộc trên tóc mình ra rồi buộc chúng lại thành một bó hoa. Tư Duệ nhìn thấy thành quả của mình thì lập tức mỉm cười thật tươi. Rồi cô lại nhìn về phía anh, nghĩ ngợi một lúc, cô nhanh nhảu cầm bó hoa chạy về phía anh rồi nói:
– “Tặng chồng này.”______Cô vừa nói vừa đưa bó hoa cho anh.
Chu Thiệu Huy bất ngờ nhìn cô rồi hỏi:
– “Không phải em thích chúng lắm sao? Sao em lại tặng cho anh?”
– “Đúng là em thích chúng nhưng mà em muốn tặng cho anh thứ mà em yêu thích nhất. Bởi vì em thấy anh rất tốt với em.”
Tư Duệ ngượng ngùng đáp. Cử chỉ này của cô khiến anh nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau ở bệnh viện. Khi đó cô và vào anh xong thì cũng có biểu cảm lúng túng và ngại ngùng như thế này. Nghe cô nói vậy thì anh rất lấy làm cảm động. Không phải anh định nói xấu cô đâu nhưng mà đây cũng là món quà đầu tiên cô tặng anh đấy.