Vào đêm trước đám cưới, Tiểu Nhan dọn ra khỏi biệt thự, vì tập quán trong nhà rằng họ không thể gặp nhau một ngày trước lễ cưới, vì vậy La Tuệ Mỹ đã đưa Tiểu Nhan trở về.
Vì con gái sắp lấy chồng nên đêm đó La Tuệ Mỹ đã bỏ mặc chồng ngủ một mình, bà chạy đến phòng của Tiểu Nhan và ngủ với cô.
Trên chiếc giường nhỏ, hai mẹ con chụm đầu vào nhau, Tiểu Nhan không ngủ được vì quá căng thẳng, cô liên tục kéo La Tuệ Mỹ thì thầm.
Nhưng La Tuệ Mỹ là một người rất cố chấp, mặc dù ngày mai con gái bà sẽ đi lấy chồng nhưng bà vẫn rất buồn ngủ, chưa kịp nói vài câu với Tiểu Nhan liền bắt đầu ngủ thiếp đi. Tiểu Nhan vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh bà, thấy bà không đáp lại, cô thậm chí còn day day người bà để bà tỉnh ngủ. . Truyện Võng Du
“Mẹ, mẹ?”
“Hừ? Con vừa mới nói cái gì?”
Sau khi Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đáp trả, cô trở nên thích thú, lại bắt đầu nói rất nhiều, nói xong thì lại phát giác La Tuệ Mỹ không đáp lại, Tiểu Nhan quan sát thấy La Tuệ Mỹ đã ngủ, cô không muốn tiếp tục làm phiền bà nữa, thế nhưng nhưng mặc dù đã nhắm mắt lại để ngủ. Một lúc lâu sau, vẫn là không thể ngủ được, liên bất giác chọc vào cánh tay La Tuệ Mỹ một lần nữa.
“Mẹ”
Lúc đầu, La Tuệ Mỹ không đáp lại, nhưng lại bị đánh thức bởi cái hành động bên cạnh, bà nhìn con gái mình bên cạnh với đôi mắt ngái ngủ.
“Chuyện gì vậy?”
“Mẹ đừng ngủ, nói chuyện với con”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Nhan, La Tuệ Mỹ cảm thấy cô con gái ruột của mình, ngày mai sẽ kết hôn. Tốt hơn hết là nên tâm sự với con bé một chút.
“Nhan Nhan à, hôn lễ ngày mai sẽ bắt đầu.
Nếu đêm nay con không ngủ đủ giấc, mọi chuyện ngày mai sao có thể xử lý ổn thỏa được? Dù mẹ muốn trò chuyện với con, nhưng ngày mai chúng ta phải dậy thật sớm. Sao chúng ta không đi ngủ sớm hơn một chút?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Nhưng con không ngủ được.”
“Con suy nghĩ nhiều quá. Mẹ ngày trước cũng lấy chồng nhưng cũng chưa bao giờ có cảm giác căng thẳng như con lúc này, suy nghĩ đến khó ngủ? Con chỉ cần nghĩ rằng. Đêm nay con ngủ không ngon, ngày mai khí sắc không tốt, đến lúc đó mọi người trong hôn lễ sẽ chứng kiến gương mặt tàn tạ của con. Con vẫn không muốn ngủ ư?”
Điều này nghe có chút kinh hãi, sau khi Tiểu Nhan nghe xong, im lặng một hồi mới nói: “Mẹ, con cảm thấy mẹ vừa dọa làm con sợ không dám ngủ nữa”
“Cái con bé này, còn muốn người khác ngủ nữa không?”
“Con lo lắng, con không ngủ được, mẹ ơi, sao con cảm thấy tất các những chuyện này như một giấc mơ vậy? Sao tự dưng con lại đi lấy chồng rồi!
Con nhớ con vừa trở về nước một thời gian?” Tiểu Nhan dụi mắt nói. mắt bối rối nhìn La Tuệ Mỹ.
Nhìn cô như thế này, La Tuệ Mỹ đột nhiên nghĩ đến cô bé Tiểu Nhan trong trí nhớ của bà, khi đó cô chỉ mới vài tuổi, cô dụi mắt khi ngủ bên cạnh cũng nhìn bà như thế này: “Mẹ ơi, trời sáng rồi sao?”
Cũng giống hệt như vậy, La Tuệ Mỹ vươn tay như nhớ ra, nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Con gái ngốc, đừng nghĩ quá nhiều”
“Mau đi ngủ nào. Nếu không ngủ được thì nhắm mắt một chút. Nói chuyện suốt như vậy chỉ khiến con ngày càng hưng phấn, nhất định sẽ mất xử ngủ: La Tuệ Mỹ nói xong, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy có phần hợp lý, trước đây cô và Hàn Minh Thư ngủ cùng nhau có thể tán gẫu cả một đêm, rồi ngày hôm sau ngủ dậy, cả hai người đều có quầng thâm mắt rất rộng.
Nếu không nói chuyện nữa, ban đầu sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng cứ năm nhắm mắt biết đâu sẽ lại chìm vào giấc ngủ.
“Vâng ạ, vì ngày mai trở nên xinh đẹp, con sẽ đi ngủ luôn”
“Thôi, mau ngủ đi”
Nhìn thấy Tiểu Nhan cuối cùng cũng nhắm mắt lại, La Tuệ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, sáng mai còn nhiều việc phải làm, nếu cô con gái này thức cả đêm thao thao bất tuyệt bên tai bà, thì ngày mai có lẽ bà chỉ có thể nhìn cô lên xe hoa với hai quầng thâm mắt to đùng.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác Giang Tiểu Bạch đêm nay cũng bị mất ngủ.
Bởi vì ngày mai là đám cưới của người mà Tiêu Túc yêu, cô nói sẽ đi, những hôm nay lại có chút hối hận, tại sao phải dẫn người đàn ông này đi dự hôn lễ!