CHƯƠNG 316: CON CỦA CÔ ĐÚNG LÀ PHÚC LỚN MỆNH LỚN
Cô đương nhiên biết rõ Dạ Y Viễn cam tâm tình nguyện.
Nhưng anh ta không hề hỏi xem cô có muốn hay không, đã trực tiếp xả thân.
“Đương nhiên, cô Thẩm cũng không cần nghĩ đến việc báo đáp đâu. Tôi nghĩ, Phó Tổng Giám đốc Dạ đã làm như vậy, chắc hẳn anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nhận lại gì từ cô Thẩm cả. Dù sao… Phó Tổng Giám đốc Dạ vẫn luôn là người rất dịu dàng mà!
Cô Thẩm đừng cảm thấy áp lực, anh ấy cũng sẽ không miễn cưỡng cô đâu!”
Thẩm Cửu Lúc trước, quả thật cô rất hẹp hòi, ích kỷ, nhưng sau này, cô không còn nghĩ như vậy nữa.
“Tôi biết rồi” Cô gật đầu, không tiếp tục nói chuyện với Diệp Tử nữa.
Những lời muốn nói, Diệp Tử đã nói xong cả rồi, do đó, cô ta cũng không quấy rầy cô nữa.
Sau đó, y tá đến kiểm tra phòng, sau khi kiểm tra khắp một lượt cho cô xong, cuối cùng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô cũng phúc lớn mạng lớn thật đó! Đang có thai mà còn đầm mưa với sốt cao lâu như thế! Hơn nữa, trước đó còn trải qua tai nạn xe. Vậy mà cái thai trong bụng vẫn không hề hấn gì, đúng là một đứa nhóc vô cùng may mãn!”
“Người của bệnh viện chúng tôi cũng rất lo lắng cho tình trạng của cô, nhưng bây giờ xem ra, sức khỏe của cô không còn gì đáng ngại cả. Cô chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày là không còn vấn đề gì nữa”
“Cảm ơn” Sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, cô nói cảm ơn với bác sỹ. Suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, anh ấy sao rồi?”
Bác sỹ nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau khi biết người cô ám chỉ là ai, mới bình thản, nói: “Tình trạng của anh ta tệ hơn của cô nhiều. Tai nạn xe khiến anh ta bị thương nghiêm trọng hơn cô. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng miệng vết thương rất lớn.
Cộng thêm sau đó, anh ta lại đầm mưa, không để cho.
chúng tôi xử lý vết thương trên cơ thể, cố chấp muốn tự mình đến chăm sóc cô. Chính vì vậy mới khiến anh ta sốt cao”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Thẩm Cửu càng trở nên trắng bệch hơn: “Vậy, anh ấy..”
“Hiện giờ, anh ta không sao nữa rồi, cô yên tâm đi. Tố chất cơ thể của anh ta rất tốt, cộng thêm ý chí sống rất lớn, đoán chừng chẳng mấy chốc là tỉnh lại thôi”
Lúc này, Thẩm Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô nhớ đến Dạ Âu Thần.
Một đêm trôi qua, không biết phía bên Dạ Âu Thần thế nào rồi? Không biết anh có còn oán trách, tức giận, không muốn gặp cô nữa hay không?
Nhưng hiện giờ, Dạ Y Viễn vẫn chưa tỉnh lại, do đó, Thẩm Cửu cũng không dám rời đi, cô chỉ còn cách nằm đợi trên giường bệnh.
Sau khi sốt cao, tay chân cô trở nên mềm nhữn, không còn chút sức lực nào cả, vì thế cô chỉ có thể năm trên giường.
Buổi trưa, Diệp Tử bảo mẹ mình nấu cháo trắng và chút đồ ăn rồi mang đến phòng bệnh. Sau đó, bà ta còn tự tay múc ra cho Thẩm Cửu. Mẹ của Diệp Tử là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Khi nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Thẩm Cửu, bà ta còn không ngừng dặn dò cô phải nghỉ ngơi, chăm sóc sức khỏe thật tốt.
Diệp Tử thấy vậy, không nhịn được, nói: “Mẹ, con chỉ nhờ mẹ mang cháo đến thôi mà, mẹ đừng nói nhiều như vậy nữa, kẻo khiến người ta chán ghét đó”
Nghe vậy, mẹ Diệp Tử chỉ híp mắt cười, nói: “Đừng thấy lạ nhé cô gái, tính tình của tôi chính là như vậy đó. Tôi thấy tuổi của cô cũng tầm tầm tuổi con nhóc nhà tôi, nên thấy cô như vậy, tôi cũng rất đau lòng”
Thẩm Cửu cảm thấy trái tim mình như được tưới một dòng nước ấm áp, cô không nhịn được mỉm cười, nói: “Không đâu dì, cháo của dì nấu ngon lắm, dì cũng rất tốt với con gái, cháu cảm ơn dì”
Sau đó, cô chợt nhớ đến mẹ mình.
Dường như khi còn nhỏ, mẹ luôn dành mọi sự quan tâm cho em gái của cô – Thẩm Nhã. Khi ở độ tuổi không lớn không nhỏ đó, cô cũng từng rất so đo, tị nạnh với em gái. Cô cảm thấy mẹ không thương mình, mẹ chỉ biết thiên vị em gái Thẩm Nhã mà thôi!
Nhưng sau khi lớn lên, cô lại nghĩ, dù sao Thẩm Nhã cũng là em, hai chị em cô đều do mẹ sinh ra, trên đời này làm gì có người mẹ nào là không yêu thương con cái của mình cơ chứ? Nhưng Thẩm Nhã là em, cho nên mẹ thương em ấy hơn một chút cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Cửu vẫn luôn dùng suy nghĩ này để trấn an chính mình. Cho đến cuối cùng, cô vãn đối xử với Thẩm Nhã rất tốt, loại suy nghĩ này đã ăn sâu cắm rễ trong đầu cô rồi.
Cho đến khi… mẹ bảo cô thay em gái gả đến nhà họ Dạ.
Càng về sau, mẹ càng thay đổi. Bà ấy giao hết số tiền tích cóp của cô cho em gái, rồi lại đến tìm Dạ Y Viễn và lấy đi chín trăm triệu. Sau đó, khi cô trở về, mẹ cũng không thèm hỏi thăm vết thương của cô, mà chỉ đòi cô tiền.
€ó một khoảnh khắc, cô từng hoài nghi, mình rốt cuộc có phải là con gái ruột nhà họ Thẩm hay không?
Nhưng nếu cô không phải là con gái ruột nhà họ Thẩm, thì cô có thể là con gái nhà ai chứ?
Nếu người đến thăm cô khi ở bệnh viện là mẹ thì tốt biết mấy! Thẩm Cửu nghĩ như vậy, sau đó, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm đau thương.
“Sao thế? Có phải tôi nói sai gì rồi không?” Mẹ của Diệp Tử nhìn biểu cảm của cô không tốt lắm, bèn hỏi một câu, sau đó, còn tự trách, nói: “Thật ngại quá, từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ gì nói nấy. Tôi sẽ thu dọn đồ rồi đi ngay đây”
Nghe vậy, Thẩm Cửu lập tức hoàn hồn, vội vàng giải thích: “Dì ơi, dì hiểu nhầm rồi. Chỉ là khi nhìn dì, cháu đột nhiên nghĩ đến mẹ mình, cho nên mới…
Chẳng qua là cháu hơi nhớ mẹ mà thôi! Ngại quá, khiến dì hiểu nhầm rồi”
“Hóa ra là như vậy, tôi còn cho rằng, mình nói những lời khiến người ta chán ghét nữa chứ!”
Diệp Tử cũng bất đắc dĩ lên tiếng: “Mẹ, nếu mẹ còn lải nhải nữa thì sẽ khiến người ta ghét thật đấy!
Mẹ mau về đi, Phó Tổng Giám đốc của bọn con còn đang nghỉ ngơi đó, mẹ nói to như vậy sẽ làm ồn đến anh ấy”
Nghe vậy, mẹ của Diệp Tử bèn nhìn về phía Dạ Y Viên. Quả nhiên, lúc này, bà ta mới ý thức được tiếng mình hơi to, do đó, vội vàng che miệng lại, nói: “Vậy mẹ đi trước nhé”
Bà ta nhỏ giọng nói, Diệp Tử vẫy tay với bà ta: “Mẹ mau về đi, nếu không sẽ khiến ba sốt ruột chờ ở nhà đó”
Trước khi đi ra khỏi phòng bệnh, mẹ của Diệp Tử còn không quên vây tay với Thẩm Cửu. Thẩm Cửu cũng vẫy tay với bà ta, sau đó, bà ta mới rời đi.
Sau khi mẹ mình đi khỏi, Diệp Tử bất đắc dĩ thở dài: “Xin lỗi cô, mẹ tôi chính là kiểu người như vậy đó!
Bà ấy có lẽ đã gây phiền hà cho hai người rồi “Không sao, tính cách của dì rất tốt, bình thường, gia đình cô chắc hẳn rất vui vẻ”
Diệp Tử nhớ lại những chuyện trong quá khứ, gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi rất hiền lành, lương thiện, hơn nữa bà ấy cũng rất nhiệt tình với mọi người. Có đôi lúc, ba tôi cũng bất lực, không biết phải làm như thế nào. Bởi vì, nhiều khi bà ấy nhiệt tình thái quá, sẽ khiến người ta cảm thấy ngượng, nhưng bà ấy lại không hề cảm thấy bản thân mình như vậy”
Vừa nói, Diệp Tử cũng không nhịn được mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười chân thành của cô ta, đáy lòng Thẩm Cửu không khỏi dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ. Nếu có thể, cô cũng muốn có một gia đình vui vẻ, hòa thuận như vậy.
Thật ra, cô không ôm ấp hi vọng quá lớn, chỉ là thỉnh thoảng cô cũng nghĩ, mình đã gả đi rồi, chỉ mong khi trở về nhà mẹ đẻ, mẹ có thể hỏi cô một câu “Con sống có tốt không?”, sau đó ôm lấy cô, chỉ cần như vậy thôi, cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng… những thứ này… đều không có.
Mặc dù chỉ là những thứ đơn giản như vậy thôi…
nhưng cô cũng không có được.
“Mau ăn cháo đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu” Diệp Tử thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì vội vàng giục cô, để tránh cô nghĩ ngợi lung tung quá nhiều.