Ngự Giao Ký Truyện Full - Cửu Lộ Phi Hương

Chương 69.2


Kinh Sư, phủ quốc sư.

Giấy trên khung cửa, rèm lụa cùng ra trải giường trong phòng đều là màu trắng, tựa như đang cử hành tang lễ vậy.

Thuận Đức công chúa một thân áo đỏ giữa một mảng trắng tinh kia trông càng nổi bật hơn, chỉ là gương mặt của nàng ta quấn sau lớp gạc trắng, từ cằm đến trán, chỉ để lộ môi, mũi cùng một con mắt.

Lúc này nàng ta đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường rộng, trong tay cầm một bình rượu bằng sứ xanh, trên mặt đất khắp nơi đều là những mảnh vỡ sứ xanh của bình rượu vỡ vụn.

“Người đâu!” Giọng nàng ta khàn đặc, tựa như cổ họng đã bị xé rách ra “Đem rượu đến! Bổn cung vẫn muốn uống!”

Tướng quân mặc giáp đen, chân mang giày sắt bước vào. Giày sắt giẫm vào mảnh sứ xanh kia khiến chúng càng thêm vỡ vụn, hắn đi đến trước mặt Thuận Đức công chúa, quỳ một chân xuống, đầu gối quỳ trên những mảnh vỡ sứ xanh nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trên mặt hắn cũng đeo một mặt nạ sắt đen dày cộm, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, mơ hồ thấy rõ gương mặt chằng chịt vết sẹo bị bỏng, trông cực kì khủng khiếp: “Công chúa, thương tích của người chưa khỏi, không thể uống nhiều được nữa.”

“Không thể? Bổn cung! Vì sao không thể!”

“Công chúa……”

“Chuyện gì ta cũng có thể làm được! Ta bây giờ cái gì cũng có thể là được! Ta có sư phụ! Sư phụ……” Thuận Đức công chúa đưa mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy đại quốc sư, trong con mắt lộ ra ngoài kia ngập tràn vẻ hốt hoảng, “Chu Lăng, sư phụ đâu rồi? Sư phụ của ta đâu rồi?”

“Quốc sư vì công chúa nên đi nghiên chế dược vật rồi, ngày mai có thể đưa công chúa dùng thử.”

“Dược? Ha……ha ha……” Thuận Đức công chúa đột nhiên cười ra tiếng, cười xong, nàng ta bắt lấy găng tay của Chu Lăng, ôm tay hắn vào trong lòng.

Chu Lăng toàn thân ngẩn người, lập tức không phản kháng nữa, ngoan ngoãn để nàng ta ôm lấy tay mình.

“Chu Lăng, ta nói cho ngươi nghe một bí mật.” Thuận Đức công chúa thì thầm bên tai hắn, giọng khàn đặc, rời rạc nói “Ta, không phải là nữ nhi của tiên hoàng.”

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ sắt đen kia đột nhiên trợn to, Chu Lăng kinh hãi đến sững sờ.

“Ta, là con của tiên hoàng hậu cùng nhiếp chính vương.”

Chu Lăng kinh ngạc nói không nên lời: “Công……công chúa……”

“Ta hả, từ lúc rất nhỏ ta đã biết rồi, cho nên, từ nhỏ ta đã vô cùng chăm chỉ cẩn thận, ta sợ mình sẽ đi sai bước nào, mẫu hậu cho rằng ta là một lỗi lầm, nhiếp chính vương nhiều lần muốn giết ta, ta……ta rất sợ a……” Nàng ta tắt tiếng nói, khóc bên tai Chu Lăng, “Ta sợ……sẽ chết trong thâm cung này……lúc nhỏ, ta chịu đủ xúc phạm rồi……ta……đến khi gặp được sư phụ……sư phụ nhìn thấy ta.”

Nàng ta nói đến đây, chợt đứng dậy, đôi chân trần giẫm trên đất, Chu Lăng lập tức dùng bàn tay còn lại lót dưới chân nàng ta, bàn chân Thuận Đức công chúa giẫm vào lòng bàn tay của Chu Lăng, khiến lưng bàn tay hắn bị mảnh vụn của sứ xanh cứa nát, nhưng nàng ta hoàn toàn không cảm nhận được, tiến về phía trước, đôi chân trần vẫn bị cứa rách, Chu Lăng vội vàng bước theo nàng ta.

“Công chúa……”

“Đúng vậy……người nhìn thấy ta, cho nên ta mới có thể trở thành công chúa chân chính. Người nâng đỡ ta, ta liền là người trên vạn người *, ta liền là kiêu nữ của ông trời, đến cả đệ đệ của ta, là hoàng tử chính thống, cũng phải đem vị trí đế vương chia đôi với ta, nhưng……”

(* nguyên văn 众星拱月[chúng tinh củng nguyệt]: mặt trăng sáng chói nhất trên nền sao sáng)

Nàng ta lại xoay một vòng, dường như không hề cảm nhận được đau đớn dưới chân.

“Nhưng mà! Người không nâng đỡ ta, Chu Lăng, ngươi biết không, người chỉ nâng đỡ gương mặt này của ta.” Nàng ta giữ lấy băng gạc trên mặt, dùng sức kéo, thậm chí khiến Chu Lăng nhìn thấy da thịt thối rửa dưới lớp băng gạc.

“Ta dùng gương mặt này, có được tất cả, nhưng nếu như ta mất đi nó, ta liền sẽ mất đi tất cả. Trông có vẻ ta cái gì cũng có, nhưng thực chất cái gì đều không có, mà nay……mà nay đến cả gương mặt này cũng hủy rồi……”

Nàng ta đứng yên nơi đó, đột nhiên, tựa như bạo phát, hung hăng ném bình rượu trong tay xuống đất, bình sứ xanh vang lên tiếng vỡ nát, nhặt mảnh vụn to nhất, nàng ta điên cuồng cứa rách tấm rèm trước mặt.

“Thiên hạ này phụ ta, ta liền phải phụ thiên hạ! Có người tổn thương ta, ta liền phải giết người đó! Ngự yêu sư Kỷ Vân Hòa kia! Chính là người đầu tiên!”

Tựa như nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đứng trước mặt mình, Thuận Đức công chúa dùng mảnh sứ vụn trên tay điên cuồng rạch vào rèm lụa trước mặt, biết được bản thân rạch nát toàn bộ tấm rèm, nàng ta mới hung hăng cắm mảnh vỡ vào cây cột, mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, máu tươi trào ra.

Chu Lăng nhìn nàng ta, siết chặt quyền đầu: “Công chúa, ta giúp người thực hiện nguyện vọng.”

“Không, ta phải chính tay giết chết ả ta.” Thuận Đức công chúa xoay đầu, lộ ra con mắt lóe ra ánh sáng đỏ tươi như máu dưới lớp băng gạc, nhìn chằm chằm Chu Lăng “Kỷ Vân Hòa bị luyện thành yêu quái, cho nên có được sức mạnh vốn dĩ không nên có. Chu Lăng, ta cũng muốn, ta muốn sức mạnh mạnh hơn ả ta.” Nàng ta dừng chút, tiến về phía hắn “Ngươi cứu qua ta, ngươi ở trong ngục giúp ta chắn đỡ ngọn lửa kia, ta cũng giống ngươi vậy, linh hồn đều bị ngọn lửa thiêu rụi, Chu Lăng, ta chỉ tin ngươi, ngươi phải giúp ta.”

Chu Lăng lần nữa quỳ xuống đất, hành lễ nhận mệnh: “Vâng.”

……

Sáng hôm sau, đại quốc sư đem một hộp cao dược đến, tiến vào trong phòng Thuận Đức công chúa, vừa đi đến bên giường, nàng ta liền mở mắt, xuyên qua lớp băng gạc, nhìn dung mạo trong nhiều năm qua chưa từng thay đổi của hắn.

“Sư phụ.”

“Ừ.”

“Cao dược mới chế xong rồi sao?”

“Ừ, cao dược này có chút đau, nhưng đến cuối tháng, sẽ có hiệu quả thần kì.”

“Sư phụ.” Thuận Đức công chúa khàn giọng nói “Cao dược quá đau rồi, hệt như lóc mất da thịt của con vậy, đừng dán nữa.”

Nhưng giọng nói của đại quốc sư không hề có bất kì dao động: “Có thể chữa khỏi, vậy thì dù lóc đi, cũng phải dán.”

Thuận Đức công chúa trầm mặc một lúc: “Vậy sư phụ, ta muốn có một phần thưởng, một phần thưởng vì đã chịu nhiều đau khổ……chỉ vì, đạt thành nguyện vọng của người.”

Lúc sau, đại quốc sư hỏi: “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn xem những cấm thuật, bí tịch mà người khác chưa từng đọc qua.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.