Chương 774
“Báo thù cho mẹ con sao?”
Liễu Giai Tâm lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại nói: “Gia Mỹ, con đang nói cái gì vậy? Mẹ và mẹ con là bạn thân. Sau khi bị bố con lừa dối, bà ấy đã cắt tay tự sát. Mẹ cũng đau đớn và xót xa lắm.
Lúc đó con mới có hai tuổi, mẹ không đành lòng nhẫn tâm gửi con vào cô nhỉ viện nên mới đề nghị với Chử Hoài Sơn nhận con làm con gái của chúng ta! “
“Bà nói nhảm!”
Chử Gia Mỹ lắc đầu, vốn dĩ không tin vào từng câu từng chữ mà Liễu Giai Tâm nói.
Cô ta nghiến răng nghiền lợi nói: “Rõ ràng là bà đã giết mẹ tôi! Chử Hoài Sơn ư2? Trước đây ông ta từng rất thích mẹ tôi đúng không? Bà vì đố kì ghen ghét cho nên hại chết mẹ tôi, còn nói dối là bà ấy tự sát. Bà kẻ giết người đạo đức giả!”
Sắc mặt Liễu Giai Tâm tái nhọt: “Ai nói với con những lời này…”
“Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Hôm nay tôi phải khiến bà đền mạng cho mẹ tôi…”
Chử Gia Mỹ vừa nói xong, nắm chặt ống tiêm để đâm vào Liễu Giai Tâm.
Liễu Giai Tâm nhìn cô ta với vẻ khó tin, do dự một lúc làm bà ấy không kịp né.
Khi kim nhọn sắp đâm vào ngực bà ấy, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Bà Chử, cẩn thận!”
Sau đó, Tần Hoài An đột nhiên từ trong bóng tối lao ra.
Trên đường mà người đàn ông đó đưa cô đến đây, cô đã tỉnh rồi, chỉ là giả vờ chưa tỉnh.
Đợi đến nơi này, cô mới nhân cơ hội dùng kim bạc để làm anh ta xỉu và giấu vào trong góc.
Chử Gia Mỹ muốn cô làm người chịu tội thay, cô cũng nhân cơ hội để vạch trần bộ mặt thật của cô ta!
Chỉ là cô không ngờ rằng Chử Gia Mỹ lại ra tay đột ngột nên cô phải nhanh chóng xuất hiện ngăn cản kẻo bà Chử bị thương.
Tần Hoài An đang định ngăn ống tiêm Chử Gia Mỹ đang đâm xuống, nhưng có người còn nhanh hơn cô.
Chỉ nghe thấy tiếng hét của Chử Gia Mỹ, đầu gối cô ta mềm nhũn, đột nhiên quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông mặc áo đen đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, cao lớn như núi băng trước mặt máy người, đôi mắt đen lạnh lùng, dửng dưng nhìn chằm chằm Chử Gia Mỹ trên mặt đất, tức giận khiển trách: “Đó là cách cô đối xử với người mẹ đã nuôi nắng cô hơn 20 năm sao?”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc làm rung động nhiều người.
Tần Hoài An ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua gương mặt bình thường của đối phương, cau mày nghỉ hoặc.
Sao lại là anh ta?
Không biết cô nghĩ đến điều gì, cô ngạc nhiên không nói gì nhìn anh.