Chương 106: Thực sự không phải là một người sao?
Một lúc sau, Tần Hoài An nói với Tổng Cẩm Dung: “Bà nội, cháu đến phòng bệnh bên cạnh một chút.”
Tổng Cần Dung đã nhận ra chiếc hộp cách nhiệt trong tay cô, gật đầu, “Ừ, đi đi.”
Nhìn thấy cô đi ra ngoài, trái tim Trương Nhược Phi thắt lại, không nhịn được sự tò mò trong lòng, nói: “Mẹ, con đi vệ sinh”
Sau đó, đi theo cô ra ngoài.
Bà Trương tò mò hỏi: “Có ai ở phòng bệnh bên cạnh sao?”
“Bà nội của con bé, vừa trải qua một cuộc đại phẫu. Đứa trẻ này rất hiếu thảo, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện. Tổng Cẩn Dung khẽ thở dài vì xúc động.
Bà Trương gật gật đầu, cười nói: “Đúng là người một nhà thì đều có điểm giống nhau? Chấn Phong cũng là một đứa con rất hiếu thuận.
Tổng Cẩn Dung mỉm cười có chút bất lực.
Khi Liễu Giai Tâm và Chử Chấn Phong ở một bên nghe thấy vậy, không khỏi không nghĩ đến thân phận của Tần Hoài An, bọn họ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng đều không biểu lộ bất cứ điều gì trên mặt.
Chử Tấn Phong nghĩ đến ánh mắt Trương Nhược Phi nhìn Tần Hoài An khi nãy, cộng thêm anh ta cùng ra ngoài lâu như vậy … Anh đột nhiên cảm tẩy có chút buồn bực.
“Bà nội, hôm nay cháu hẹn bác sĩ cắt chỉ, hôm khác cháu tới thăm bà sau”Anh không nhịn lên tiếng, sau đó mà quay đầu nói với bà Trương, “Dì Trương, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Tần Hoài An đút cho bà uống canh, vừa cùng bà nói chuyện một hồi.
Nói là nói chuyện, nhưng đều là một mình cô nói. Trạng thái tinh thần của bà nội vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể nói được nên chỉ thỉnh thoảng có thể phát ra một âm tiết để đáp lại.
Tần Hoài An không nói quá nhiều chuyện, nói nhiều nhất chính là cuộc sống ở nông thôn trước đây.
“Bà nội, nghỉ ngơi cho tốt”
Giúp bà ngoại vén chăn bông, cô đóng thùng cách nhiệt rồi bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài cửa, một bóng người đã đứng trước mặt cô.
“Thư Thảo? “Trương Nhược Phi ngập ngừng hỏi.
Tần Hoài An ngẩng đầu, ung dung nhìn về phía anh ta, giả bộ lãnh đạm, “Cậu Trương, tôi họ Tần, anh đây là? ”
Trương Nhược Phi gãi gãi đầu, lại ngượng ngùng không muốn từ bỏ, “Cái đó … cô có biết cuộc thi đấu y học Thanh Tú gần đây không?”
“Biết.” Tần Hoài An khỏe môi cười nhạt.
Trương Nhược Phi lập tức hưng phần nắm lấy tay cô, “Cô biết?! Cô có tham gia không? Cô ở nhóm nào vậy? Có phải là nhóm của giáo sư Thường không?” Tần Hoài An khẽ nhíu mày, muốn rút tay ra.
Nhưng sức lực của chàng trai này quá lớn khiến cô không thể nhúc nhích.
Chỉ đành nói: “Anh hiểu lầm rồi. Sở dĩ tôi biết đến cuộc thi này là do một trong những giám khảo cuộc thi của chú hai của tôi”.
“A. … thật sự là tôi nhận nhầm người rồi sao? ”Trương Nhược Phi tự nhủ.
Một giọng nói trầm thấp không vui vang lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Chử Chấn Phong sải bước đi tới trước mặt hai người, ánh mắt sắc bén rơi vào trên tay của Trương Diệc Soái.
Trương Nhược Phi cuối cùng mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay Tần Hoài An.
Anh ta nhanh chóng buông tay, mặt đỏ bừng, “Xin, xin lỗi.”
“Cậu Trương, ở nơi đông người, chú ý hành vi lời nói của anh đi.”Chử Chấn Phong nhắc nhở, giọng nói lạnh lùng mang theo uy lực răn đe. Trương Nhược Phi cúi đầu, giống như người con trai vừa làm sai chuyện gì.