Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 119


Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

CHƯƠNG 119: HỒ LY TINH KHIẾN NGƯỜI TA GHÉT
Người phụ nữ ti tiện này muốn hại chết bà nội ư?
Phùng Hương Hương theo bản năng muốn đẩy cửa ra, tay đã đặt trên nắm cửa bỗng nhiên lại thu về: Không, cứ đi vào như vậy chẳng phải là được lợi cho cô ta ư? Nói không chừng bà nội còn bảo vệ người phụ nữ này mà quở mắng mình nữa!
Đây chính là một nhược điểm lớn, không thể để cô ta được lợi như vậy được.
Nghĩ thầm, rồi ló đầu nhìn xuống.
”Thơm quá! Ăn ngon quá đi! Đúng là chỉ có cháu tốt với bà nhất!”
”Cháu xem giờ bà cũng ăn được thịt rồi, thân thể không sao nữa! Không ăn thịt sao có sức chứ? Gần đây có sức sống hơn rồi! Chúng nó ấy à, bảo sao thì hay vậy, không tin tưởng bà! Bà nói ăn xong không sao đâu, không thoải mái thì không ăn nữa!”
”Bà nội, mọi người đều có ý tốt lo lắng cho thân thể của bà thôi! Cháu ngược lại đã phạm điều tối kị rồi! Bà phải giữ bí mật cho cháu đấy! Thấy không thoải mái thì nhất định phải cho cháu biết…”
”Biết rồi biết rồi! Sao bà có thể hại cháu được chứ! Gần đây không hiểu sao bà thấy rất khoan khoái, dạ dày cũng dễ chịu, tâm trạng cũng tốt, thể xác và tinh thần thư sướng! Con bé này, lần sau cháu làm miếng thịt to xíu! Hoặc là mang hai cái đùi gà cho bà gặm nhé! Ăn thế này cảm giác chẳng bõ dính răng!”
”Bà nội à, đợi bà xuất viện rồi 10 cái đùi gà cũng không thành vấn đề nhé! Còn hiện tại thì không được, một đống bảo vệ bên ngoài, nếu bị phát hiện thì đến mẩu thịt bà cũng không thấy đâu! Lần sau nhiều nhất cháu cũng chỉ có thể cho nhiều thêm chút mà thôi!”
”Được, được! Nhất định phải bỏ thêm nhiều chút đấy!”

Nghe đoạn đối thoại đứt quãng của hai người, Phùng Hương Hương chậm rãi lui ra sau, xoay người lại rời đi, đến cả chiếc chìa khóa rơi xuống cũng bỏ lại không nhặt lên.

Phùng Hương Hương kích động trở về nhà, kéo mẹ Phùng vào phòng thì thầm một hồi.
”Con nói thật à?”
”Vâng, tự tai con nghe mắt con thấy, đến cả thím Miêu cũng giấu! Hơn nữa chắc chắn không phải là ngày một ngày hai đâu!” Hạ thấp giọng nói, đáy mắt Phùng Hương Hương xẹt qua một tia nham hiểm.
Vì người phụ nữ ti tiện kia mà cô ta mất con, muốn bước vào cửa nhà họ Phùng ư? Hừ!
”Chẳng trách gần đây bà nội không tức giận, người phụ nữ này đúng là biết cách làm người tốt! Mẹ, con thực sự không thích cô ta! Bản mặt hồ ly tinh, người ta nhìn mà ghét!”
Xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay, mắt mẹ Phùng cũng tối lại, liếc cô ta một cái:
”Không thích thì không thích! Chuyện này chúng ta phải có tính toán cho tốt, không thể hành động thiếu suy nghĩ! Chủ yếu chúng ta phải vì bà nội, hiểu không?”
Tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, lời nào cũng dám nói ra! Đây lại chính là một cơ hội tốt!
Bà ta đúng là không đẹp bằng vợ cả nhưng vẫn có thể làm bà thích. Lâu dần, sợ chỉ cần là người đàn ông bình thường đều sẽ chết mê chất mệt, từ lớn đến nhỏ nhà họ Phùng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nếu để cô ta chiếm địa bàn của nhà họ Phùng, vậy sau này một nhà bọn họ còn có hi vọng gì nữa?

Gần đây gánh nặng không ít, lại thêm bệnh tình của bà, ngày nào Hiểu Nhi cũng bận rộn đến tối muộn, bình thường một ngày chỉ có thể ngủ vài tiếng.
Nhưng chỉ cần thấy người nhà tốt lên, cô chẳng thấy khổ cực mà còn cảm thấy hạnh phúc. Vì ngày nào cũng rất mệt nên cô không nhớ ngày tháng, cũng không liên lạc với Phùng Dịch Phong, sau khi bệnh của bà không có chuyển biến thì hai người cũng chưa liên lạc lại một lần nào.
Hôm nay là ngày bà nội đi khám lại, vì khám tổng hợp, buổi sáng phải lấy máu xét nghiệm nên không được ăn sáng, Hiểu Nhi sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị cho bà chút cháo, còn mình nấu cơm để làm cơm nắm thịt mềm dẻo, tuy tay không cầm được nhưng múc từng thìa vẫn khác với cháo. Với bà mà nói, đây có lẽ là một loại thức ăn khác, bà rất thích.
Sáng sớm đến bệnh viện, cô với thím Miêu dìu bà nội đi kiểm tra, cứ vậy mà hết cả một buổi sáng.
Buổi trưa, theo thói quen, bà nội đuổi thím Miêu đi ăn cơm, về đến phòng bệnh hai người nhìn nhau cười, Hiểu Nhi bèn nói:
”Bà nội, đợi một lát, con hâm nóng cơm giúp bà, hôm nay là cháo khoai tây thịt bò, cháu còn giúp bà cho thêm cơm nắm nữa đó! Bà nội, lần trước kiểm tra bác sĩ nói bà hồi phục rất tốt! Nếu lần này không có gì thất thường, chắc buổi chiều chúng ta có thể xuất viện rồi, sau này bà có thể ăn thịt to to rồi nhé…”
Nói xong Hiểu Nhi bưng cháo và mì rau lên bàn ăn cơm nhỏ, trong hộp cơm khác bên cạnh thì đổ cháo rau ra, gắp từng viên cơm nắm màu sắc khác nhau ra.
”Bà nội, viên màu tím là khoai tím, viên màu vàng là bí đỏ, màu xanh biếc là bánh bao rau củ, màu nguyên bản là nhân thịt! Tuy ninh nhừ nhưng có một chút cơm nên chỉ có thể ăn hai cái, nhiều không tốt cho tiêu hóa, cho nên đây là lượng ăn của một ngày! Bà đừng có lén ăn đấy!”
”Được được, tay nghề của cháu thực khéo nha! Ăn một cái bỉ đỏ, một cái thịt, gần đây không thèm thịt rồi, hình như cảm thấy không còn ham nữa, chắc ra ngoài muốn ăn rau đó! Tại phong thủy chỗ này không tốt, vào đây chẳng khác nào ngồi tù cả, khắc nghiệt đến mức chỉ nghĩ đến thịt cá!”
….
Bà thì thầm, Hiểu Nhi cũng nhịn không được mà cười: không muốn ăn nữa là được rồi!
Thực ra cô vẫn tán thành với lời của bác sĩ, suy cho cùng thì người không thể đi trái lại với quy luật của tự nhiên, đến một độ tuổi nào đó, kiểm soát lượng hấp thu lại sẽ tốt cho cơ thể.
Múc cháo giúp bà, rót một cốc nước ấm xong, Hiểu Ninh xoay người cầm một quả táo lên gọt vỏ, nhìn bà nội ăn hăng say, cô bổ quả táo thành từng miếng rồi đặt vào chiếc hộp bên cạnh, cắm tăm lên.
Lượng cơm cô chuẩn bị đều có chút thiếu, lần nào cháo cũng một bát rưỡi, cơm nắm sẽ thừa ra một ít, nếu không sẽ hơi đặc.
Bà có thể ăn các món ăn nhẹ, cho nên trong nhà mang bữa phụ đến, thêm cô chuẩn bị nữa, hơn nữa yêu cầu ít nhất bà phải ăn hai loại, mỗi loại hai gắp, nếu không sẽ không cho bà ăn rau nữa, chủ yếu là để cân bằng dinh dưỡng cho bà.
Người ta đều nói tính tình người già giống với trẻ con, Hiểu Nhi cũng thấy vậy, nhưng nhiều lúc hai người ở chung vẫn rất vui vẻ.
Hiểu Nhi rửa tay trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của bà từ bên ngoài truyền đến, bước vài bước ra, cô theo bản năng nhuận khí cho bà:
”Bà nội, bà sao thế?”
Vừa định bưng nước thì cửa phòng đột nhiên ”Phanh’ một tiếng phá ra, ngay sau đó cô nhìn thấy một nhà xông vào, Phùng Hương Hương vọt tới bên cạnh giường bệnh, đẩy cô ra:
”Bà nội?”
”Ai u, cô đã cho bà ăn cái gì thế?’ Nói xong, đổ hết đống thức ăn ở bàn bên cạnh xuống, còn đoạt cả nắm cơm trong tay bà nội lại:
”Sao lại có mùi thịt bò? Còn cả cơm nắm, cô không biết bà nội vừa mới khỏi bệnh, bác sĩ không cho phép ăn thịt ư?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.