Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ
CHƯƠNG 112: ĐIỆN THOẠI CỦA CON GÁI?
Vừa nghe có thể ra ngoài, Hiểu Nhi đều cảm thấy sảng khoái cả người:
“Được! Ông xã, anh cũng không nên làm việc quá sức, phải kết hợp với nghỉ ngơi, uống nhiều nước, ngắm hoa, nhìn trời xanh mây trắng, bảo vệ mắt nha! Không trì hoãn thời gian ông xã làm việc nữa, bye bye!”
Nói xong, Hiểu Nhi gõ vào điện thoại hai cái, coi như ‘hôn hôn’, sau đó mới cúp máy.
Đầu bên kia, tai như bị kích thích, Phùng Dịch Phong để điện thoại cách xa ra, khóe miệng thì cong lên.
Để điện thoại xuống, Hiểu Nhi mau chóng thu dọn, chuẩn bị đến bệnh viện, sau đó sẽ về nhà thăm mẹ.
Chuẩn bị gần xong, vừa muốn thay quần áo, cô đột nhiên nhớ đến chuyện bộ phim, chạy lại, đang muốn ấn vào thì cô bỗng sững người:
“Lệnh đánh lén lần thứ 6?”
Ngất! Cô vừa nói cái gì thế? Chẳng trách giọng của Phùng Dịch Phong nghe lại kỳ lạ như vậy! Đôi mắt này của cô, nhìn đi đâu rồi thế?
Lúc này, cô lại tìm cái tên mình vừa nói: 《Cảm giác của lệnh truy đuổi thứ 6》
Thật sự có! Hạnh phúc vô vàn!
Thở phào một hơi, lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở, Hiểu Nhi tùy tiện mở video, lại đi xem tin tức:
Cái gì, lại là quảng cáo rác! Phiền chết đi được!
Vừa xóa tin nhắn đi, đột nhiên một tràng âm thanh kỳ lạ truyền đến, Hiểu Nhi ngẩng đầu, một hình ảnh kịch liệt cùng âm thành rên rỉ bỗng đập vào mắt, mặt của cô lập tức đỏ lên, cạch một tiếng, liền ấn nút tạm dừng.
“Đây là cái gì thế?”
Hé một mắt ra nhìn, không sai, lại quét về tiêu đề phía dưới, thấy đằng sau còn mang theo dấu mở ngoặc, cô chỉ thiếu chút bị bỏng ngay tại chỗ:
Bản… bản năng?
Đây không phải bộ phim nổi tiếng về bạo lực đó sao?
Hai tay che mặt, cô bỗng hiểu ra tại sao Phùng Dịch Phong nói về điều kiện đó.
Mở đầu đã cởi táo bạo như vậy, đằng sau còn có thể xem được sao?
Ai muốn cùng anh xem cái thể loại này chứ?
Xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, cô chuyển hai lần, rồi đi rửa mặt, Hiểu Nhi mới tắt máy tính, thu dọn mau chóng rời khỏi nhà.
Mang theo một ít hoa quả tặng cho bác sĩ và y tá chăm sóc ba, Hiểu Nhi vừa bước vào phòng bệnh, đột nhiên nghe nói bệnh của ba bị đẩy vào phòng cấp cứu rồi, vứt đồ đi, cô vừa chạy vừa khóc:
“Bác sĩ La, bác sĩ La…”
Ở lối đi, cô đã va phải một người đàn ông mặc áo blouse trắng, Hiểu Nhi cũng suýt chút nữa ngã ra đất:
“A, xin lỗi, xin lỗi!”
“Cẩn thận!”
Chìa tay đỡ cô dậy, ánh mắt của người đàn ông đó vụt qua một tia, rõ ràng khá kinh ngạc: “Không có gì! Cẩn…”
Vừa muốn nói cái gì đó, vùng ra khỏi anh ta, bước chân của Hiểu Nhi không dừng lại, lau nước mắt xong lại cấp tốc chạy đi.
Đứng nguyên tại chỗ, Tiêu Mộ còn cảm thấy trái tim đập thình thịch: cô gái thật đẹp!
Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái khóc mà cũng điên đảo thần hồn như vậy!
Cô đã xảy ra chuyện gì?
Lúc vô thức, anh ta lại quan tâm đến cô, cũng xoay người đi về hướng cô vừa biến mất tìm một vòng, nhưng lại đột nhiên lại mất dấu của cô.
Chạy xuống lầu đi tìm bác sĩ La đang đi kiểm tra phòng bệnh, cũng không chắc chắn ba được đưa vào phòng cấp cứu nào, Hiểu Nhi đang rối như tơ vò thì nhìn thấy bác sĩ La từ trong thang máy đi ra, cô liền sải bước lớn chạy qua.
“Bác sĩ La, ba tôi đâu? Ba tôi như thế nào rồi?”
“Cô Giang, cô đến rồi! Cô trước đừng khóc—”
Nhìn thấy cô có chút kích động, bác sĩ La ra hiệu cho hai người phía sau đi trước, rồi nói:
“Ba cô không sao! Cô vào trong với tôi, từ từ nói! Đừng khóc, đừng khóc, tôi sợ nhất phụ nữ khóc!”
Ông ta ra hiệu cô đi vào phòng làm việc của mình, sau đó bác sĩ La rót cho cô ly nước, mới nói:
“Y tá kiểm tra phòng, đột nhiên phát hiện ngón tay của ba cô có hiện tượng động đậy, chúng ta thay ông ta làm một cuộc kiểm tra và trị liệu khẩn cấp, hiệu quả vô cùng tốt. Tuy ba cô bây giờ còn chưa có mở mắt tỉnh lại, nhưng ý thức đã dần khôi phục rồi, nói chuyện với ông ấy 10 phút, rất có thể nhận được hồi đáp cử động ngón tay một lần! Chúng ta sắp xếp cho ông ta đi kiểm tra toàn diện, cũng vừa mở một cuộc thảo luận về phương án bệnh tình của ông ấy, cô không cần quá căng thẳng, ba cô bây giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát, trước mắt không thể vào thăm.”
“Thật sao? Ba tôi không bao, ông ấy sẽ không chết chứ? Bác sĩ La?”
Giọng nói nghẹn ngào, cả người của Hiểu Nhi vẫn còn run rẩy, rất nghiêm túc lắc đầu, bác sĩ La rất đồng cảm với cô:
“Trước mắt không có nguy hiểm đến tính mạng, là hiện tượng tốt! Cô Giang, là sự kiên trì của cô đã cho bệnh nhân động lực, tuy tôi không dám bảo đảm người bệnh nhất định sẽ khỏe lại, nhưng tạm thời thì thấy đã có tiến triển! Cô có thể yên tâm! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp người!”
“Cảm ơn ông, bác sĩ La—-”
Cảm xúc chịu ảnh hưởng rất lớn, Hiểu Nhi hồi lâu không thể bình tĩnh, cuối cùng, bác sĩ La dẫn cô đến bên ngoài phòng bệnh của ba cho cô nhìn, lại dặn dò có chuyện gì sẽ nói cho cô biết đầu tiên, đóng thêm viện phí, Hiểu Nhi mới rời đi.
***
Về nhà thăm mẹ, Hiểu Nhi lại chia sẻ với mẹ tin tức tốt này, nói bà nếu như đi không nhìn thấy ba thì cũng đừng lo lắng, nói không chừng đang ở phòng chăm sóc đặc biệt làm kiểm tra, các loại chi tiết đều dặn hết một lượt.
Trong tiềm thức, thật ra Hiểu Nhi sợ mẹ giống như cô hôm nay, đột nhiên bị sốc một trận, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì, cô sợ bản thân cũng không chống đỡ nổi.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Mẹ Giang nấu cháo cho cô, hai người vừa xem TV vừa nói chuyện.
Mấy năm nay, tuy ngày tháng vất vả, nhưng gắn kết với nhau, lại khiến tình cảm của người nhà càng thân mật.
Thời gian cũng không còn nhiều, Hiểu Nhi mới đứng ra về.
Vừa vào cửa thì Hiểu Nhi đã phát hiện Phùng Thiệu Phong đã trở lại rồi, đang ngồi ở bên quầy rượu, vui sướng, cô lập tức chạy lại.
Bởi vì buổi chiều khóc quá nhiều, lúc này, mắt của cô còn chút đỏ, giọng nói nghèn nghẹn.
“Làm sao thế?”
Chăm chú nhìn cô, Phùng Thiệu Phong trêu đùa: “Thật sự chưa trưởng thành mà! Về nhà một chuyến thì khóc thành ra thế này rồi?”
“Không phải! Xem TV… tiểu thuyết, cảm động!” Vừa nhắc đến phim, cô không nhịn được mà cúi thấp đầu, mặt hơi đỏ.
Ôm cô đặt trên đùi, Phùng Thiệu Phong nhẹ nhàng cắn tai của cô: “Ha ha, lại xem loại phim đó? Có động tâm hay không?”
Quay đầu nhìn, Hiểu Nhi hung hăng lườm anh một cái, cắn chặt răng, còn không nhịn được mà đấm anh hai cái: “Ông xã, lại chọc cho người ta vui rồi, da mặt đã để ở đâu rồi! Em đi làm cơm rang cho anh nha?”
“Không cần! Lát nữa anh còn phải ra ngoài!”
Muộn như vậy rồi, anh còn ra ngoài?
Hiểu Như nhíu mày nghi hoặc, còn chưa lên tiếng, điện thoại của Phùng Thiệu Phong đã đổ chuông, cô đẩy anh ra, bèn đứng dậy:
“Nghỉ ngơi sớm đi! Không cần đợi anh đâu—”
Sau đó, anh bèn cầm điện thoại đi ra cửa, quay lưng vào trong, trái tim của Hiểu Nhi lại ‘lộp bộp’ vang lên:
Cuộc điện thoại đó — giọng của con gái?