Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 78


Ma xui quỷ khiến, Hiểu Nhi bước đến gần.

Trên đài trưng bày màu đen là một đôi khuyên tai hình bướm không đối xứng, một dài một ngắn, tạo hình đáng yêu giống như đang tung tăng bay múa, vô cùng rực rỡ.

Cô vô thức ngơ ngẩn.

“Chào cô, nhẫn của cô đây ạ!”

Hiểu Nhi hoàn hồn, nhận lấy hóa đơn và nhẫn, ký tên lên: “Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo! Cô thích đôi khuyên tai này sao ạ? Mắt nhìn thật tốt, đây là kiểu mới vừa lên kệ của chúng tôi gần đây, bạch kim khảm chín viên kim cương, tạo hình bướm tinh xảo, trong đó còn có hai viên kim cương hồng quý giá, ngụ ý ‘Chắp cánh cùng bay, trọn đời trọn kiếp, là kiểu dáng ‘tình yêu’ chúng tôi chuẩn bị bán vào lễ Giáng Sinh, cho nên khuyên cài có tạo hình hoa tuyết, vô cùng thời thượng, rất hợp với dáng vẻ xinh đẹp của cô, sẽ mang vận may đến cho tình yêu đó ạ. Đây là hàng mẫu, bây giờ còn trong giai đoạn đặt hàng, có hai loại kim cương hồng và kim cương xanh! Mỗi kiểu có năm bộ, cho nên, tới trước có trước…”

Nhân viên bán hàng rất ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, lật lật sổ:

“Đặt trước chỉ cần hai trăm bảy mươi triệu, cả bộ ước chừng khoảng tám trăm bảy mươi triệu, bây giờ đặt trước không chỉ có thể miễn phí trở thành hội viên của chúng tôi, chúng tôi còn sẽ tặng một bộ khuyên tai và dây chuyền bạch kim trân châu vô cùng tinh xảo, giá cả cũng khoảng chín triệu!”

Đừng nói tạo hình khuyên tai là con bướm khiến cô xót xa, cho dù có thích hơn nữa, bây giờ cô cũng không mua nổi, Hiểu Nhi nhanh chóng thu hồi tầm mắt:

“Cảm ơn! Tôi lại xem một lát!”

Cô xoay người, vừa muốn rời khỏi, đột nhiên có một người đàn ông xa lạ chặn đường: “Chào cô, xin dừng bước!”

“Có chuyện gì sao?”

Thấy người đàn ông mặc áo âu phục màu nâu đậm, mặc quần âu phục màu đen, giày da bóng loáng, đầu to mặt béo, chải chuốt kỹ càng, còn bóng nhoáng phát sáng, dưới nách kẹp một cái túi, cách ăn mặc đàn ông trung niên có sự nghiệp thành công tiêu chuẩn, tươi cười dễ gần, cũng nho nhã lễ độ, cũng không khiến người ta quá chán ghét.

“Cô thật xinh đẹp! Tôi muốn kết bạn với cô!”

Người đàn ông nói xong thì lấy danh thiếp ra:

“Cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy cô cảm thấy rất thân thiết, rất có thiện cảm thôi! Cô rất thích đôi khuyên tai này sao? Thế này nhé, cái này xem như quà gặp mặt tôi tặng cô, chúng ta làm bạn, tìm hiểu một chút, tìm một chỗ ngồi tâm sự, được không?”

Người đàn ông vừa mở miệng Hiểu Nhi đã biết có ý gì, dù sao lúc học đại học cô luôn gặp tình huống như vậy, không phải có người muốn bao nuôi thì sẽ có người muốn theo đuổi, nếu không là muốn nâng đỡ cô, đủ hết các kiều.

Nói trắng ra vẫn chỉ có một mục đích, hẹn cô ra ngoài… đến khách sạn thôi!

Cô vốn không muốn tự kỷ, chỉ định tìm lý do từ chối, nhưng bây giờ thậm chí cô còn không muốn bày ra sắc mặt vui vẻ:

“Ngài thật sự ra tiền được sao? Tôi đúng là rất thích khuyên tai này, nhưng nó tới chín trăm triệu! Hơn chín trăm triệu để uống cà phê với tôi, ngược lại tôi cũng có thể suy nghĩ một chút!”

Cô nói thẳng ra giá tiền, quả nhiên một giây sau đã thấy vẻ mặt người đàn ông vừa khó xử vừa khó coi. Sau đó, Hiểu Nhi bèn khinh bỉ liếc nhìn ông ta:

“Muốn bắt sói thì đừng tiếc giày! Đừng nói ông định bỏ ra sáu bảy triệu, tìm khách sạn nhỏ sáu bảy chục nghìn chuẩn bị chơi gái đó chứ? Tiểu thư của câu lạc bộ đêm cũng không đến lượt ông chọn! Tôi nói nhé, ngài đi nhầm chỗ rồi! Ở đây là cửa hàng trang sức, không phải phố đèn đỏ ở xó xỉnh nào đó!

Đàn ông thật đúng là vô sỉ! Con mẹ nó, đều coi phụ nữ bị ngu sao?

Hiểu Nhi vung túi xách đi ra cửa, sắc mặt người đàn ông lúc xanh lúc trắng, rất khó coi, rõ ràng là bị chọc giận, ông ta tiếng lên chặn đường đi của cô:

“Không phải chỉ là chín trăm triệu thôi sao! Cái ông đây có là tiền!”

Sau đó, người đàn ông lập tức ném thẻ ngân hàng ra; “Được chưa! Đi thôi! Đi uống cà phê thôi!”

Nói xong đã muốn cầm lấy tay cô.

Hiểu Nhi cười lạnh hai tiếng, nghiêng người tránh khỏi ông ta: Đồ đặt trước, còn chưa lấy được đã muốn uống cà phê với cô, bị điên à?

Lúc này, nhân viên đã quẹt thẻ, trả lại biên lai:

“Thưa ngài, biên lai của ngài đây! Cảm ơn sự ủng hộ của ngài, sau khi hàng đến, chúng tôi sẽ thông báo với ngài đầu tiên! Nhanh nhất trong hai tháng! Không biết là gửi cho ngài hay gửi thẳng cho cô này ạ?”

“Cái gì?” Người đàn ông hoảng sợ kêu lên, sắc mặt xanh mét, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào Hiểu Nhi: Người đàn bà đê tiện này, dám chơi ông ta?

“Cô…”

Người đàn ông nổi giận đùng đùng chỉ vào Hiểu Nhi, kéo tay cô, khuôn mặt hung dữ đều đang run lên, đúng lúc này, một tiếng “khụ” nhẹ vang lên.

“Hoan nghênh ghé thăm, cậu Phùng, ngài đến rồi ạ!”

Hiểu Nhi lập tức nghiêng người, sắc mặt cũng hiện lên chút bối rối: “Phùng Dịch Phong?

Rõ ràng nhìn thấu sự giễu cợt chợt xuất hiện rồi biến mất ở khóe môi anh, Hiểu Nhi biết mình vừa bị khinh thường.

Không ngờ sẽ gặp lại ở một tình huống như vậy, cũng không biết anh đi vào từ lúc nào, cô theo phản xạ có điều kiện hất tay người đàn ông ra, lùi về sau hai bước lớn, kéo ra khoảng cách an toàn.

Phùng Dịch Phong tiến lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua: “Tổng Giám đốc Xương, thật trùng hợp!”

Bọn họ quen nhau?

Vừa thấy Phùng Dịch Phong, người đàn ông vội vàng sửa sang lại âu phục, đổi thành một vẻ mặt khác, còn có chút cung kính cười nói:

“Tổng Giám đốc Phùng, phải, phải, thật trùng hợp!”

“Đi mua sắm với bà nhà sao? Tổng Giám đốc Xương thật là đàn ông tốt! Bà Xương vừa mới bước vào cửa hàng đồ nam ở đối diện, không phải đang tìm anh đó chứ? Sớm biết thế, tôi đã thông báo với chị ấy một tiếng ồi!”

Giây tiếp theo, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, giống như kiến bò trên chảo nóng, quay vòng tại chỗ:

“Thật ngại quá, tôi chợt nhớ có chút việc phải đi trước, Tổng Giám đốc Phùng, sau này rảnh rỗi lại nói tiếp nhé!”

Người đàn ông nhét cầm đồ trong tay đi, bước nhanh ra cửa, đi được mấy bước chợt dừng lại, xoay người hỏi.

“Cái đó… tôi có thể hủy đơn không? Tôi cảm thấy không hợp lắm!”

“Hủy đơn vẫn được! Nhưng theo quy tắc chúng tôi phải thu 10% tiền hủy hợp đồng! Cửa hàng chúng tôi có quy định, ngài là khách quen, có lẽ cũng biết nhỉ! Ngài xem đi ạ!”

Nói xong, nhân viên còn chỉ bảng nhắc nhở treo trong cửa hàng. Sắc mặt ông ta càng khó coi hơn, vậy không phải là…

Chín mươi triệu sao?

Ông ta nghiến răng kêu ken két, sững lại mấy giây, lại nói: “Vậy thôi đi!”

Ông ta xoay người nhanh chóng chạy đi, nhân viên ở phía sau cũng cười khẽ một trận: “Đúng là đáng đời!”

Hiểu Nhi đứng ngốc ở một bên như bị phạt, cũng không dám lên tiếng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.