*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc giữ lão Ngô ở lại ăn cơm tối, nhưng lão Ngô vẫn khăng khăng muốn đi.
Sau khi lão Ngô đi rồi, Lý Ngọc bèn bận bịu một mình trong bếp, dù cậu có ra dáng nấu ăn đấy, song vẫn chưa từng dốc sức nghiên cứu, vậy mà cậu lại nấu bữa cơm này cẩn thận đến lạ. Cậu biết một bữa cơm chẳng thay đổi được điều gì, nhưng khi có một cơ hội có thể biểu hiện trước mặt Giản Tùy Anh thì cậu sẽ chẳng bỏ qua.
Cậu nghĩ, cậu còn trẻ như thế, cậu còn rất nhiều thời gian, nếu cậu vẫn cố chấp liều mạng, vẫn chân thành đối xử tốt với Giản Tùy Anh, rồi một ngày nào đó chắc cậu sẽ được đồng ý làm lại lần nữa. Cậu ý thức được rằng hồi trước mình đã ngu hết sức, làm Giản Tùy Anh càng thêm phản cảm, cho nên bây giờ cậu phải bền gan vững chí, phải biểu hiện chín chắn, phải để Giản Tùy Anh tin rằng cậu sẽ trở thành một người đàn ông có thể dựa vào.
Khi cậu nấu cơm, hai ông cháu nhà họ Giản vẫn đang thực hiện một cuộc đối thoại đầy khó xử.
“Tùy Anh à, cháu đừng tưởng ba ngày thay người hết hai là tài cán gì, cháu có thể giữ một người ở bên mình suốt đời, khiến người đó không sinh lòng dạ khác, mới gọi là tài năng.”
Giản Tùy Anh thở dài thườn thượt, “Ông à, ai với ai cơ chứ.”
“Cháu đừng giả vờ ngớ ngẩn để qua mặt ông. Cháu nhớ cái hồi ông mới biết cháu thích đàn ông coi, chẳng làm ông tức chết đấy à. Nhưng sau đó ông đã nghĩ thông suốt rồi, ông không quản nổi cháu, ông cũng lười quản, so với chuyện ba cháu đã làm thì chí ít ra chuyện của cháu không thương thiên hại lí gì cả. Cháu ấy à, trẻ trung, điều kiện tốt, sức lôi cuốn xã hội lại lớn, tất nhiên sẽ có nhiều lựa chọn, nhưng cháu đừng nghĩ cứ tiếp tục thế mãi là chuyện gì đó tốt đẹp. Sớm muộn rồi cũng có một ngày, cháu sẽ thấy mệt, cháu sẽ thấy mình cần phải có một người chăm nom mình chu đáo, hơn nữa sẽ không đến rồi đi mất dạng, mà là một người sẽ đi theo cháu, tối đến về nhà còn có người để lại một ngọn đèn cho cháu. Ông không quan tâm chuyện cháu không kết hôn, nhưng ông chẳng mong rằng đến ngày ông mất, ai nấy xung quanh đều có bạn đời, trong khi thấy cháu ông vẫn sống lẻ loi một mình.”
Giản Tùy Anh khe khẽ cúi đầu, nhìn xương ngón tay mình mà ngẩn ngơ.
Ông Giản uống ngụm trà để nhuận họng.
“Ngày ấy khi Tiểu Lý tìm đến tận cửa, ban đầu ông còn thấy có phải thằng bé này có tật xấu gì hay chăng, nhưng sau ngẫm lại, ông nghĩ thằng bé rất thật lòng với cháu. Nhà họ Lý bọn họ là dòng dõi thư hương, ai nấy trong gia đình đều xuất chúng cả, đều khá là tự kiêu. Nói thế nào được nhỉ, kiểu như trong nhà họ chẳng thể có một người không ưu tú được, nếu không sẽ là một kẻ khác loài ngay trong gia đình. Cháu nghĩ lại xem, trưởng thành trong một gia đình như vậy, mà thằng bé này còn dám thẳng thắn nói ra, thì phải dũng cảm đến nhường nào cơ chứ, ngay cả cháu còn chẳng dám nói cháu là người kiểu đó trước mặt người thân trong nhà cơ mà.”
Giản Tùy Anh trầm giọng nói: “Ông nội, chúng cháu đã chia tay rồi, ông nói mấy cái này là có ý gì.”
“Ông có ý gì ư?” Ông cụ nhíu mày bảo: “Nhà họ Lý vẫn chưa biết cháu bẻ cong cháu trai nhà người ta, nếu biết được, ông phải trưng cả cái bản mặt già này để xin lỗi giúp cháu đấy, đã thế rồi mà ông còn không khuyên nhủ được cháu ư?”
Giản Tùy Anh quay đầu đi, “Ông nội à, cháu không cần ông phải đi xin lỗi gì hết, nếu nhà họ Lý tìm cháu gây phiền phức, thì đó cũng là chuyện của mình cháu, không có chuyện gì mà Giản Tùy Anh cháu không dám nhận cả.”
Ông cụ dùng sức đập xuống tay vịn của ghế dựa, “Đây là vấn đề có dám hay không à? Cháu đi ghẹo cháu trai cưng nhà người ta, rồi giờ lại bỏ, người ta còn không đáng để chúng ta phải cúi đầu xin lỗi hả? Cháu khốn nạn cũng phải có mức độ thôi chứ, cháu đừng có chọc ông nổi giận!”
Giản Tùy Anh bất đắc dĩ mà gục đầu xuống, có nỗi khổ khó nói.
Ông cụ thở dài thườn thượt, “Thằng nhóc cháu sao vậy… Chỗ nào của Tiểu Lý cũng tốt cả, nơi đâu cũng xứng đôi phải lứa với cháu, cháu muốn tìm một người đàn ông, thì cũng phải tìm một người xuất sắc vậy chứ, đừng cứ tìm mấy cái loại nam không ra nam, nữ không ra nữ nữa…”
Giản Tùy Anh nhìn ông cụ với vẻ không dám tin nổi, “Ông đang xem nó như cháu dâu đấy à, sao cứ nói giúp nó thế. Cháu nói cho ông biết này, ông nội, hai chúng cháu ra nông nỗi này, không phải vì vấn đề của riêng mình cháu, mà là nó… Nó, chúng cháu, chúng cháu không hợp nhau, ông không biết gì cả, ông đừng xen vào được không.”
Ông cụ cao giọng, “Cháu chê ông phiền phải không, cháu chê ông già rồi không còn có ích nữa đúng không.”
Giản Tùy Anh hãy còn muốn cãi ông đôi câu, song vẫn nhịn được, hắn dở khóc dở cười, “Thôi, cháu không muốn cãi nhau với ông đâu, ông đi mà ăn với cháu dâu ông đi, cháu đi.”
Ông cụ quát hắn từ phía sau: “Ông chẳng ép cháu phải đối xử tốt với ai, ông khuyên cháu cũng không được à? Cái tính thối này của cháu, mả cha đứa nào chiều cháu ra nông nỗi này vậy!”
Giản Tùy Anh phiền đến nỗi muốn lấy bông bịt tai lại.
Hắn vừa mở cửa phòng thì Lý Ngọc vừa khéo đi tới, ôm lấy eo hắn, đẩy cơ thể hắn đi về phía trước
“Anh Giản ơi, ăn cơm nhé, anh đi đâu vậy.”
“Tao không ăn.” Giản Tùy Anh đẩy cậu ra rồi đi.
“Cháu quay lại cho ông!” Ông Giản gào một tiếng rõ to, giọng như chuông lớn, chẳng thấy già nua tí nào.
Lý Ngọc vội hòa giải, “Ông à, người đừng nóng, anh Giản hay cau có ấy mà.” Cậu bám theo sau Giản Tùy Anh, đè vai hắn lại, “Anh Giản à, đừng vậy nữa, khó có khi hai người gặp mặt nhau.”
Giản Tùy Anh nóng đầu, nghĩ thầm đừng tưởng mày trâu bò lắm mà oai ra mặt nhé. Hắn vừa xoay người lại đã vung một cú đấm ra, nhắm thẳng mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhíu mày, không né.
Trước khi nắm đấm của mình tiếp xúc với đôi gò má của cậu thì phanh lại, nếu Giản Tùy Anh mà đấm thật thì hắn sẽ gặp rắc rối to.
Tuy ông nội hắn chưa hẳn bằng lòng đứng về phía Lý Ngọc, nhưng hai ông cháu nhà hắn đều có một tật xấu trí mạng – Chẳng chịu thua. Giản Tùy Anh càng đối nghịch với ông như thế, ông lại càng muốn hạ bệ hắn, cái tình tiết này chẳng biết đã diễn ra biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn rồi, hai người kẻ năm lạng người nửa cân thôi.
Quả nhiên vừa xoay đầu cái thì ông nội hắn đã ở ngay sau lưng bọn hắn, đang híp mắt nhìn hai thằng nhóc.
Lý Ngọc tóm nắm đấm của Giản Tùy Anh, chầm chậm kéo xuống, “Anh Giản à, ăn cơm nào, đừng quậy nữa.”
Giản Tùy Anh cáu bẳn trừng cậu.
Ông cụ đi vòng qua hai người, ngồi vững trước bàn ăn, “Hừ” một tiếng từ mũi, “Cháu còn chẳng hiểu chuyện bằng một đứa trẻ con.”
Giản Tùy Anh đứng đực tại chỗ mãi mới nén giận ngồi xuống.
Lý Ngọc lấy một bình Mao Đài ra, đặt cạch lên trên bàn, mang ba chén rượu tới, róc rách rót rượu.
Giản Tùy Anh kìm lòng không đặng nói một câu, “Chẳng phải mày không uống được rượu à.”
Lý Ngọc giương mắt nhìn hắn, âm thầm phấn khích vì hắn chủ động bắt chuyện với mình, “Anh Giản, không phải em không uống được, mà là không thích uống cho lắm.”
Giản Tùy Anh liếc xéo cậu, cả giận, “Ồ, vậy mày uống được chừng nào.”
Lý Ngọc mím môi cười, “Chưa từng thử, nhưng anh không uống bằng em đâu.”
Giản Tùy Anh thừa biết Lý Ngọc đang khích tướng hắn, nhưng ngọn lửa phấn chấn của hắn vẫn dần thổi bùng.
Hắn ép mình đè lòng hiếu thắng lại, xoay đầu sang, giơ chén rượu kính ông nội mình, “Ông nội ơi, đừng giận nữa nhé.”
Ông cụ lại “hừ” tiếng nữa, nhấc chén lên uống cạn bằng một hớp.
Rượu lót bụng, cả hai xí xóa, ông cụ bắt đầu vui vẻ nếm đồ ăn.
Lý Ngọc không ngờ Giản Tùy Anh sẽ nén giận được như vậy, không khỏi hơi thất vọng, im lặng uống một ngụm rượu.
Hai ông cháu tán gẫu câu được câu mất, Lý Ngọc ngồi bên gắp rau rót rượu, hình ảnh cực kỳ hài hòa.
Khi Giản Tùy Anh sắp sửa ăn xong thì điện thoại đổ chuông.
Hắn đặt đũa xuống, đón số máy xa lạ đó.
“A lô?”
Bên đầu dây kia không có ai nói gì, chỉ có tiếng thở dốc hơi dồn dập.
Giản Tùy Anh nhíu mày, “A lô?”
“… Anh…”
Tâm trạng Giản Tùy Anh tức khắc tụt xuống mức thấp nhất.
Dưới tình huống hắn chẳng chuẩn bị tâm lý gì, lại nghe thấy giọng nói mà cả đời này hắn không muốn nhớ lại.
Từng câu “Em yêu anh” phát ra từ bờ môi nọ, là lời nguyền rủa ác độc nhất mà hắn từng nghe, chỉ cần nhớ lại thôi là đã khiến hắn thấy lạnh căm, như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Giản Tùy Anh đè nén cơn xúc động muốn quăng điện thoại đi, hắn không cho phép bản thân mình để lộ sự yếu đuối.
Hắn cứng ngắc đứng dậy, siết chặt điện thoại, cất bước đến phòng ngủ.
“Anh à? Anh đang nghe đó không?” Giọng Giản Tùy Lâm hơi mệt mỏi, song rất vững.
Giản Tùy Anh gằn giọng: “Mày vẫn còn sống.”
“Ha ha, để anh thất vọng rồi, em không chết được, em lại bắt đầu mất tự trọng rồi đây, em rất nhớ anh.”
Giản Tùy Anh siết chặt cái nắm tay đã run lẩy bẩy, hạ giọng nói: “Giản Tùy Lâm, tao không muốn nghe thấy giọng mày nữa, cũng không muốn gặp lại mày.”
“Nhưng em muốn nói chuyện với anh, cũng muốn gặp anh. Anh à, em xin lỗi, em đã làm ra chuyện anh không thể tha thứ, nhưng em không hối hận.”
Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi, “Đúng, tao sẽ mãi mãi không tha thứ cho mày, mày muốn gặp tao, trừ phi gặp ở lễ tang của mày.” Nói xong câu này, Giản Tùy Anh nhanh chóng cúp máy.
Những kí ức đáng căm ghét, thường hay xuất hiện trong ác mộng của hắn. Có thể nói, sự lăng nhục của Giản Tùy Lâm đối với hắn còn khiến hắn đớn đau hơn cả sự phản bội của Lý Ngọc. Nếu Lý Ngọc vứt tôn nghiêm của hắn xuống đất, vậy thì chuyện Giản Tùy Lâm đã làm, là giẫm nát nó thành cám.
Hắn sẽ mãi mãi, mãi mãi không thể tha thứ cho tất cả những gì đứa em trai ruột đã gây ra cho hắn.
Khi Giản Tùy Anh điều chỉnh cảm xúc xong xuôi, bước ra khỏi căn phòng thì ai nấy cũng nhìn thấu vẻ không thích hợp của hắn.
Căn phòng rất đỗi yên ắng, tiếng trò chuyện qua điện thoại rất to, hai người khác tại đây cũng thừa biết người đầu dây kia là ai.
Chẳng qua ông cụ thì chỉ bực mình và khinh thường, còn Lý Ngọc thì âm thầm siết chặt tay dưới bàn. Cậu hận kẻ bên đầu kia điện thoại, hận thấu xương.
Giản Tùy Anh trưng sắc mặt tái nhợt ngồi trở lại ghế, sắc mặt Lý Ngọc cũng chẳng kém hơn hắn là bao.
Bốn mắt hai người chạm nhau, cảm xúc trong mắt nhau phức tạp đến nỗi chẳng ngôn từ nào hình dung nổi, song bọn họ vừa nhìn đã thấu.
Trong mắt Lý Ngọc toàn là nỗi đau thương và căm hận, còn Giản Tùy Anh thì trống rỗng.
Lý Ngọc đau lòng chẳng thốt nổi nên lời, mỗi khi nghĩ đến tất cả những chuyện Giản Tùy Anh đã gặp phải, nỗi hối hận như một con dao sắc bén, cắt nội tạng cậu hết lần này đến lần khác, từng giây từng phút buộc cậu phải đối mặt với sự thật đẫm máu – Sự thật rằng cậu đã mất Giản Tùy Anh.
Ông cụ cụp mắt, không nhắc gì đến cuộc gọi nọ, mà nhấc bình rượu lên, rót đầy cho hai người, “Uống đi.”
Giản Tùy Anh cướp lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lý Ngọc nhìn khóe mắt đầy mỏi mệt của hắn, khó chịu đến nỗi muốn bật khóc.