*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
“Tất cả những thông tin ba và anh biết đều chỉ về ngọn nguồn là mảnh đất kia, chúng ta không nghi ngờ Giản Tùy Anh thì còn nghi ai nữa? Ba muốn biết rốt cuộc vụ này đã xảy ra vấn đề gì. Tại sao lại thay đổi đối tác tạm thời, tại sao tài liệu sắp sửa hoàn thành thì bị đè xuống, và tại sao anh con lại bị người ta đâm một dao ngay sau lưng!”
Trán Lý Ngọc toát mồ hôi hột, cậu biết dù có giải thích chuyện này thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn không qua nổi cửa của ba.
Ân oán thị phi của vụ này, cậu phải giải thích với người ba luôn tin tưởng và xem cậu là niềm tự hào như thế nào đây.
Lý Lan nhìn con trai mình, im lặng đợi cậu nói.
Lý Ngọc động não rất nhanh chóng, cậu ngập ngừng đáp: “Ba à, chuyện này…”
Đương nói dở thì điện thoại Lý Lan đột ngột đổ chuông, ông bèn nghe máy, “A lô, Lý Huyền à.” Ông liếc sang Lý Ngọc, ý bảo cậu cứ ngồi đó còn mình thì đứng dậy ra ban công nghe.
Lý Ngọc đứng phắt dậy, ba bước thành hai chạy ra khỏi nhà, lái xe đi mất.
Cậu nắm lấy tay lái, cầm điện thoại gọi cho Giản Tùy Lâm.
“A lô, giờ cậu đang ở đâu?”
Giọng nói của Giản Tùy Lâm vô cùng bình tĩnh, “Tớ đang ăn cơm với bạn, sao thế.”
Lý Ngọc trầm giọng nói, “Tớ có việc tìm cậu, cậu đang ở đâu.”
Giản Tùy Lâm cười khẩy một tiếng. Lý Ngọc nghe tiếng ghế xê dịch khi cậu ta đứng dậy, sau đó khung cảnh ở ống nghe bên kia thay đổi, Giản Tùy Lâm đã đến một nơi yên tĩnh, cậu ta nói, “Lý Ngọc, lần trước ở bệnh viện, hai ta đã nói xong xuôi hết mọi chuyện rồi, đó không phải ảo giác của tớ, nhỉ.”
Lý Ngọc nhìn phía trước, đôi mắt không lập lòe chút ánh sáng, “Không.”
“Vậy bây giờ cậu còn tìm tớ làm gì nữa?” Giản Tùy Lâm thưởng thức khuy áo trên cổ tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Mảnh đất Bắc Hải đã xảy ra chuyện, cậu biết chưa?”
“Đương nhiên là đã biết rồi, thế mà một người nắm nửa cổ phần công ty như cậu đến giờ mới hay biết à, phản ứng “nhạy” nhỉ, người anh em. À, đúng, tớ quên mất, giờ cậu đang bận yêu đương với anh tớ cơ mà.” Giản Tùy Lâm dần siết chặt tay.
Lý Ngọc ngó lơ trước lời châm chọc của cậu ta, “Nói tình hình cho tớ nghe đi.”
“Tình hình? Cậu cũng đoán ra được rồi mà, tớ đã nói từ lâu rồi, anh tớ tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta đâu. Cậu tưởng chuyện của hai ta lộ tẩy rồi mà anh ta còn có thể trơ mắt ra nhìn chúng ta chiếm hời từ mảnh đất này ư? Chúng ta đã ký xong hợp đồng, đầu tư giai đoạn đầu cũng đã rót, nếu chúng ta không lấy được mảnh đất này thì sẽ không dám tiếp tục bơm vốn vào nữa, không có tiền dự án sẽ không vận hành được, chỉ đành nhìn vốn gốc bay sạch thôi, cậu cảm thấy hai tên mọt sách ngu ngốc não úng nước đó sẽ chịu để yên à? Giờ chúng ta gặp phiền phức lớn rồi đấy.”
Lòng bàn tay Lý Ngọc đổ mồ hôi, âm ẩm và trơn trượt dính lên tay lái. Cậu ta nói một tràng, Lý Ngọc tấp xe vào lề đường, dựa lưng vào ghế, chầm chậm đáp, “Dù vụ làm ăn này có lỗ hay không thì cũng là do chúng ta đáng đời mà thôi, tiền này vốn không phải của chúng ta, tớ không quan tâm nữa.”
Giản Tùy Lâm bật cười ha ha, “Lý Ngọc ơi là Lý Ngọc, nhìn chút tiền đồ cỏn con ấy của cậu kìa, anh tớ tốt đến nỗi khiến cậu phải si mê đến vậy ư?”
Lý Ngọc cất giọng khàn khàn: “Cậu đừng nhắc đến anh ấy nữa.”
“Ủa? Sao vậy? Phải chăng cậu bỗng phát hiện ra, người anh trai này của tớ, căn bản là một kẻ vô tâm vô phế hả. Lúc anh ta vui thì sẽ cưng nựng cậu lên tận trời, còn nếu cậu dám không thuận theo ý anh ta thì anh ta có thể giẫm nát cậu dưới chân, không hề lưu tình chút nào?”
Lời này vừa khéo đâm trúng tim đen của Lý Ngọc.
Nhớ đến sáng hôm ấy, Giản Tùy Anh gọi một câu “Tiểu Chu” rất đỗi thân thiết, nhớ đến ba cậu nhíu chặt mày hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cậu chầm chậm siết tay lại.
Giản Tùy Lâm rút giọng điệu cợt nhả về, nghiêm túc nói: “Lý Ngọc này, tớ biết tại sao cậu lại gọi cho tớ. Bởi vì anh cậu, đúng chứ?”
Lý Ngọc lạnh lùng đáp: “Cậu đã biết chuyện gì rồi?”
“Tớ chỉ biết anh tớ là một kẻ có thù tất báo. Thật ra anh Lý hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này cả, anh ấy cực kỳ vô tội, nhưng anh tớ thì không nghĩ vậy, anh tớ chắc mẩm rằng anh Lý cũng hùa theo chúng ta cả. Tớ lặp lại lần nữa, anh tớ, sẽ không, tha cho chúng ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai dám làm anh ta bẽ mặt đâu.”
Lý Ngọc nhìn thời tiết âm u phía ngoài cửa kính xe, bỗng dưng cảm thấy tầm nhìn có hơi rã rời.
Rốt cuộc Giản Tùy Anh là loại người như thế nào, cũng không khó để định nghĩa cho lắm.
Hắn ngạo mạn, bá đạo, cũng không chịu kém cạnh ai, người khác nợ hắn một, hắn bắt họ phải trả lại gấp bội. Phàm là người quen thân với hắn thì sẽ không thấy bất ngờ gì với cái kiểu việc mà hắn đang làm đây, và Lý Ngọc cũng vậy.
Cậu chầm chậm nhấc tay, che mắt lại, dường như trong cơ thể đã có thứ gì đó tan vỡ.
Giọng nói của Giản Tùy Lâm vang lên bên tai như thể một thời nguyền rủa xa xăm nào đó: “Anh Lý là một người rất đáng để tôn kính, anh ấy làm việc quang minh chính đại, lại bị liên lụy bởi chuyện của chúng ta, tớ cũng thấy áy náy khôn cùng. Bây giờ chuyện này đã lộ tin tức, thanh danh của anh Lý chắc chắn sẽ bị tổn hại, nhưng hai ta hãy còn cơ hội để xoay chuyển tình thế. Lý Ngọc này, cậu có biết giờ chúng ta đang đối mặt với cái gì không? Nếu còn không lật đổ anh tớ xuống, tớ sẽ không có cơ hội sống yên ổn ở nhà họ Giản, công ty của chúng ta sẽ gặp vụ lỗ vốn rất lớn, có khi phải ra hầu tòa nữa, dù những chuyện này không quan trọng là bao, song nghĩ cho anh cậu đi, anh trai ruột của cậu rồi cũng sẽ bị kéo xuống nước cùng. Một khi anh tớ đã trả thù, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ lên thì dù nhà họ Lý các cậu có gánh được thì đường thăng quan tiến chức của anh ấy cũng đã không còn nữa rồi.”
Lý Ngọc cảm thấy cổ họng mình khô khốc, mỗi một lần nuốt nước bọt, nó sẽ đau xé như bị lửa thiêu, mắt cay xót sắp không mở ra được nữa.
Giọng nói của Giản Tùy Lâm như âm thanh đến từ trời cao, văng vẳng đến lạ, “Lý Ngọc à, cậu phải giúp tớ, cũng là giúp cho chính cậu. Anh Lý là người vô tội, anh ấy đã chịu ảnh hưởng như thế, cớ sao cậu lại làm anh ấy thất vọng thêm.”
Cớ sao cậu lại làm anh ấy thất vọng thêm.
Cớ sao cậu lại làm anh ấy thất vọng thêm.
Cớ sao cậu lại làm anh ấy thất vọng thêm.
Lý Ngọc mở phăng cửa xe, ném chiếc điện thoại ra xa cứ như đang ném một quả lựu đạn đã châm ngòi vậy.
Cậu đóng sầm cửa lại thật mạnh, trong không gian bịt kín của chiếc xe, cậu gồng sức gào một tiếng, sau đó thô lỗ khởi động xe, chiếc SUV việt dã phóng nhanh trong màn đêm đen ngòm như một con báo đen, chạy ra ngoài một cách tao nhã, không thành tiếng.
Cậu phải tìm được Giản Tùy Anh, cậu không tin Giản Tùy Anh sẽ đối xử với cậu như vậy, cậu phải mặt đối mặt, hỏi cho rõ ràng.