*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Giản Tùy Anh giật mình trước âm thanh này, hắn ngoái đầu lại thì trông thấy Lý Ngọc đang trừng hắn chằm chằm, cái nhìn ấy như muốn ăn thịt người ta vậy.
Lý Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh vừa gọi ai!”
Đầu óc Giản Tùy Anh vẫn đang trì trệ, mãi lâu sau hắn vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao Lý Ngọc lại ở đây, gì mà “Anh vừa gọi ai”? Hắn đã gọi ai à?
Hắn hoàn hồn, còn chưa kịp nổi cáu, cất giọng khản đặc: “Sao, sao cậu lại ở đây.” Rồi hắn lập tức nhớ ra là mình đã từng nịnh nọt bằng cách tặng chìa khóa cửa căn phòng này cho người ta, đậu má.
Hơn nữa trông cái tình hình này thì Lý Ngọc cũng vừa tỉnh dậy trên chiếc giường này. Sao Lý Ngọc lại bò lên giường hắn được? Tối qua sau khi hắn say đã xảy ra chuyện gì? Là hắn tự gọi Lý Ngọc đến ư?
Bên này hắn đang cố gắng tìm lại kí ức của mình, còn Lý Ngọc thì đã tức giận đến nỗi đầu sắp bốc khói luôn rồi.
Cái tên “Tiểu Chu” đó, đối với Lý Ngọc thì đã không chỉ để đại diện cho một người nữa, mà còn là ám chỉ những đoạn tình sử bừa bãi của Giản Tùy Anh mà cậu ghét cay ghét đắng. Dù có thế nào cậu cũng không thể ngờ được rằng, cậu với Giản Tùy Anh tách nhau ra chưa được hơn một tuần mà hắn đã không chịu được nỗi cô đơn, lại đi tìm cái người “Tiểu Chu” kia!
Rốt cuộc trong lòng hắn, cậu quan trọng đến chừng nào, giờ phút này đây đúng là không cần nói cũng biết. Xem ra Giản Tùy Anh không hề dối gạt cậu chút nào, hắn thật sự xem cậu là một thứ “mới lạ”, không có Lý Ngọc cậu, Giản Tùy Anh vẫn có thể đi tìm mười người, trăm người Ngọc này Ngọc nọ nữa, người ở bên cạnh hắn có phải Lý Ngọc cậu hay không vốn chẳng hề quan trọng, cho nên dù hai người chỉ tạm thời tách nhau ra thì hắn vẫn có thể vừa quay đầu là đã đi tìm kẻ khác mà không lưu luyến chút nào.
Lý Ngọc cậu là gì cơ chứ! Trong lòng Giản Tùy Anh, cậu đếch phải cái thá gì cả!
Lý Ngọc cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình siết chặt, đó giờ chưa ai có thể sỉ nhục cậu đến nhường ấy. Cậu còn chưa kịp nghĩ ngợi thì đã vung tay cho Giản Tùy Anh một cái tát.
Giản Tùy Anh ngớ người.
Lý Ngọc chủ động chạy đến nhà hắn, dựa theo suy nghĩ của người bình thường thì có lẽ là đến để xin làm lành, chứ không phải là đến để đánh hắn mà, nếu muốn đánh thật thì tại sao không ra tay ngay khi hắn đang ngủ say cho rồi?
Mà trọng điểm là, sư bố nó, Lý Ngọc còn có mặt mũi để đánh hắn ư?
Giản Tùy Anh cũng ra tay theo cảm tính, đáp lễ bằng một cái bạt tai không lưu tình chút nào, còn chửi ầm lên: “Mẹ mày, mày còn có mặt mũi chạy đến nhà tao giương oai nữa à!”
Lý Ngọc nổi giận hét lên: “Em không được chạy đến nhà anh, là vì cái giường này đã được tặng cho thằng Tiểu Chu đó rồi phải không? Em qua đây đã quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người à!”
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: “Đúng vậy đấy, nếu biết điều thì mày cút mẹ đi! Cút được bao xa thì cút, đừng đứng đây để tao phải trông thấy cái loại vô ơn không biết xấu hổ là mày nữa!”
Lý Ngọc nhảy phắt dậy đẩy ngã hắn xuống giường, ghìm chặt cánh tay hắn, “Anh lặp lại lần nữa xem! Anh lặp lại lần nữa xem!” Cậu muốn đánh chết Giản Tùy Anh ngay, giờ phút này đây, cậu thực sự muốn đánh chết Giản Tùy Anh ngay.
Giản Tùy Anh gồng cả cơ thể để gào: “Cút!” Hắn gào quá sức nên gân xanh trên trán cũng nổi cộm, mắt đỏ bừng, mặt đỏ gay.
Các cơ trên mặt Lý Ngọc đã vặn vẹo, trái tim cậu đau đớn khôn cùng, đau đến nỗi cậu không tài nào thở nổi.
Giản Tùy Anh đau không kém gì cậu, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại đi thích cậu Lý Ngọc này cho được, Lý Ngọc là một thằng khốn nạn ngu ngốc từ đầu đến chân, hắn móc tim móc phổi đối xử tốt với người ta, kết quả là đổi được cái gì? Đời này, vụ làm ăn lỗ vốn nhất mà Giản Tùy Anh từng làm đó là trả giá bằng tình cảm đối với Lý Ngọc.
Lần đầu tiên hắn thật lòng thích một người, lại rơi vào kết cục đáng xấu hổ và bẽ mặt đến thế, đã đủ để hắn hối hận suốt đời.
Lý Ngọc há miệng thở dốc, hãy còn đang định nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, mãi không phát ra tiếng.
Cậu không đến tìm Giản Tùy Anh để cãi nhau, thật sự là không phải vậy.
Cậu muốn làm lành với hắn, cậu muốn nhìn thấy Giản Tùy Anh trưng bản mặt cười gian rồi gọi cậu là “Tiểu Lý”, sau đó nhiệt tình nhào vào người cậu với. Cậu muốn vui vẻ chọn bộ ga giường cùng với Giản Tùy Anh, đông đến khi Giản Tùy Anh đến trường tìm cậu thì không cần phải lái qua hơn nửa thành phố Bắc Kinh mới về được đến nhà nữa, mà có thể ở lại chỗ cậu.
Cậu không muốn cứ thế này mãi…
Thế nhưng Giản Tùy Anh đã xoay người đi tìm kẻ khác. Trong lòng hắn, Lý Ngọc cậu cũng chỉ đến thế mà thôi, Giản Tùy Anh nói đúng lắm, cậu là cái thá gì cơ chứ.
Người cưng chiều cậu, theo đuổi cậu, cam nguyện nằm dưới thân cậu mới là Giản Tùy Anh, còn người đang rống giận bảo cậu cút đi là ai?
Toàn thân Lý Ngọc run lấy bẩy cưỡi lên người Giản Tùy Anh, cậu cứ như người câm vậy, nhìn chòng chọc vào Giản Tùy Anh mà không nói một lời, như thể muốn chọc ra hai lỗ thủng trên người hắn.
Giản Tùy Anh gào một câu này xong thì cảm thấy cổ họng mình bỏng rát đớn đau, ngay cả việc hít thở cũng thấy đau, cho nên hắn không cam chịu yếu thế mà trừng lại Lý Ngọc.
Mãi lâu sau, Lý Ngọc mới não nề trở mình trượt xuống khỏi người hắn, xoay người rời đi.
Giản Tùy Anh nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà trong căn phòng mình quen thuộc, mãi vẫn không hề nhúc nhích.
Bất cứ nơi nào trên cơ thể hắn cũng khó chịu cả. Đầu thì nhức, mắt thì sưng, họng thì khàn, mà quan trọng nhất là, trái tim đau hắn chết mẹ, đau đến nỗi hắn muốn bật khóc.
Tuy rằng Giản Tùy Anh hắn không phải là một người tốt đẹp gì cho cam, song hắn chưa từng làm ra những chuyện thiếu đạo đức như giết người phóng hỏa, ấy vậy mà ông trời vẫn phái người đến hành hạ hắn ư. Hành hạ một lần còn chưa đủ, lại hành hạ hết lần này đến lần khác, dằn qua vặt lại, lúc thì đạp hắn, lúc lại đối xử tốt với hắn, lúc thì mẹ nó đẩy hắn xuống thẳng vách núi.
Dẫu hắn có da dày thịt béo đến đâu thì từng bộ phận trên cơ thể này vẫn làm từ thịt cả, nên không thể chịu đựng được nỗi dày vò mà Lý Ngọc đem đến như vậy.
Với cả, đầu hắn có bệnh thật đấy, đã biết rõ Lý Ngọc là một con sói con bội bạc mà còn hao hết bao nhiêu tâm tư với cậu, kết quả là bị người ta cắn ngược lại, không phải là đáng lắm à.
Giản Tùy Anh cảm thấy cuộc sống bây giờ đúng là mục nát, ngổn ngang trăm bề, hắn không biết hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này rồi thì nên làm điều chi, và ngày mai phải đối mặt với những chuyện gì nữa. Rõ ràng trước mắt đã có rất nhiều vấn đề và muộn phiền đến thế, song hắn vẫn không biết giải quyết ra làm sao cả, hắn bó tay rồi.
Hắn kéo chăn lên người, toan ngủ tiếp, ngủ một giấc thật ngon để rồi thức dậy hẵng nghĩ đến những chuyện phiền lòng này sau.
Lý Ngọc đã không đi học suốt mấy ngày liên tục. Cậu tự giam mình trong căn phòng trọ đã bị hủy hoại và rối tung lên hết bởi cuộc ẩu đả nọ, trải qua những ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Tuy mong ước thuở ban đầu khi thuê căn phòng này đã bị Giản Tùy Anh giẫm nát, song giờ đây Lý Ngọc lại thấy may mắn bởi vẫn còn một nơi như vậy để cậu lánh mình, không để ba mẹ bắt gặp được cái đức hạnh này của cậu.
Không biết đã trải qua cuộc sống thẫn thờ đó được mấy ngày thì cậu nhận được điện thoại của ba.
Khi Lý Ngọc nhìn thấy số hiển thị cuộc gọi bèn đứng phắt dậy từ trên giường, uống một cốc nước, gắng điều chỉnh giọng của mình về trạng thái bình thường rồi mới nhấn nút nhận máy.
“A lô, ba ạ.”
“Lý Ngọc à, con đang ở trường ư?”
“Dạ.”
“Ba nói với con chuyện này, có lẽ con phải đến Bắc Hải một chuyến đấy, nếu việc học của con có thể điều chỉnh được.”
“Ba cứ nói đi ạ.”
“Ôi.” Ba Lý thở dài, cất giọng uể oải, “Vốn dĩ không nên nói cho con biết đâu, nhưng dù gì chuyện này cũng có chút liên quan đến con.”
Lòng Lý Ngọc dần căng thẳng, ba cậu là một người vui giận gì cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, rất hiếm khi ông lộ vẻ tiêu cực trước mặt vợ con, cũng chưa từng rước chuyện ngoài về nhà. Cậu vừa nghe đến Bắc Hải là đã biết liên quan đến anh trai mình rồi.
“Ba, chuyện gì vậy ạ…”
“Bên anh con đã xảy ra chuyện rồi.”
Lý Ngọc bất giác ngồi thẳng người, tim cậu đập thình thịch, “Anh con… làm sao ạ…”
“Tuy tình thế vẫn chưa tính là nghiêm trọng gì lắm, nhưng đã xác định là có người nhắm vào anh con. Bây giờ người bên kỉ ủy(*) đang theo dõi nó, ba đã nói chuyện với nó rồi, chúng ta đều cảm thấy chuyện này có liên quan đến mảnh đất vốn phải trao quyền cho Giản Tùy Anh.”
(*Kỉ ủy ở đây ý chỉ Ủy ban Kiểm tra Kỉ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.)
Lý Ngọc siết chặt tay, người đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là Giản Tùy Anh đang nổi giận gào lên: “Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”