Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 70


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú

Giản Tùy Anh gọi cho cục trưởng nọ bên Bắc Hải, hỏi thăm tình hình tiến triển của mảnh đất kia, nhưng đối phương đáp mập mờ, chỉ nói là không chú ý đến chuyện đó cho lắm.

Hắn không bỏ qua dễ vậy. Bây giờ hắn không thèm quan tâm việc nợ những nhân tình không cần thiết nữa rồi, hắn gọi điện suốt cả ngày, rốt cuộc cũng tìm được lãnh đạo phụ trách thông qua vài mối quan hệ dây mơ rễ má, nhúng thẳng tay vào chuyện này ngay.

Đã đến mức này rồi, nếu hắn vẫn để hai thằng nhóc con đó tiếp tục đắc ý nữa thì hắn sẽ chẳng còn là Giản Tùy Anh. Mất một mảnh đất “của chùa” này sẽ là một tổn thất rất lớn đối với cả công ty sản xuất thức ăn chăn nuôi nọ và công ty của hai đứa nó, bọn Lý Ngọc có khả năng rót vốn vào nữa hay không, có thể thu hồi vốn đầu tư đúng hạn hay không, giờ phút này đều trở thành vấn đề.

Làm chuyện này xong, hắn bèn phái người đi điều tra toàn bộ chi tiết về công ty sản xuất thức ăn chăn nuôi và người phụ trách nọ. Căn cứ vào phán đoán của hắn, hai người đó ham lợi nhỏ, gió chiều nào theo chiều nấy, vừa không có cái khôn của người làm ăn, vừa không phải loại người có thể làm cộng sự được. Đất đến bên miệng mà còn để rớt, tất nhiên bọn Lý Ngọc sẽ phải suy xét lần nữa về việc bơm vốn vào, phí đầu tư sản xuất của công ty thức ăn gia súc vừa mới khởi bước, giờ mà gián đoạn vốn xoay vòng của họ thì lẽ dĩ nhiên họ sẽ chẳng đồng ý. Nếu có thể để Giản Tùy Anh hắn tìm ra được sơ hở, hoặc là hiếp bức, hoặc là dụ dỗ, chỉ cần tùy tiện gây sự thì chắc chắn hai người đó sẽ phản bội bọn Lý Ngọc ngay.

Giản Tùy Anh hi vọng sẽ được nhìn thấy kết quả tốt nhất, đó là cả hai bên ra hầu tòa, khi ấy chắc chắn hắn sẽ ngồi ở dãy ghế bàng thính, cười khẩy trước cái đám ngu ngốc đang sứt đầu mẻ trán này một phen.

Nghĩ vậy, tâm trạng Giản Tùy Anh đã khá khẩm hơn nhiều.

Lần này hắn đã thực sự nếm trải cảm giác thất bại và đả kích chưa từng có. Sự phản bội của Giản Tùy Lâm và Lý Ngọc, không biết là ai khiến hắn khó chịu hơn, hắn chỉ biết rằng nếu không trả đũa hai thằng nhóc này một trận ra trò thì sẽ khó giải được mối hận trong lòng hắn.

Giản Tùy Anh nghỉ ngơi ở nhà ba ngày, vết bầm sưng phù trên mặt đã bớt sưng hơn nhiều, thoạt trông mặt mày không đến nỗi xấu đau xấu đớn nữa.

Ba ngày nay, trừ các cuộc gọi công chuyện ra thì hắn không hề nhận được một cuộc gọi hay một tin nhắn nào từ Lý Ngọc. Hắn đã nghĩ nếu Lý Ngọc dám gọi cho hắn, nhất định hắn sẽ cúp máy ngay. Vậy mà hắn không nhận được gì cả. Đến cả một cơ hội để hắn sỉ nhục cậu mà Lý Ngọc cũng không cho, chuyện này không khỏi khiến Giản Tùy Anh càng thêm tức tối hơn.

Tối ngày kia, hắn ngồi mốc ở nhà không nổi nữa bèn gọi điện rủ vài anh em đi uống rượu. Từ khi hắn và Lý Ngọc ở bên nhau êm thấm, đa số thời gian rảnh rỗi đều ở bên Lý Ngọc, nên không ít lần hắn đã bị đám bạn mắng mỏ, hôm nay mà không ra ngoài tiêu khiển thì thật có lỗi với kẻ đã bị một đứa mặt mũi xinh xẻo bịp bợm xoay như chong chóng là hắn quá.

Đương lúc quẩy thì cho gọi mấy em trai em gái điện nước đủ đầy ra tiếp khách, song Giản Tùy Anh lại phát hiện ra mình như bị bệnh liệt dương vậy, có thế nào cũng chẳng “hứng” nổi. Hắn không phải kẻ thích giả bộ quân tử, hắn chỉ thấy phiền mà thôi. Hồi xưa khi dựa theo nhu cầu, Giản Tùy Anh thích nhất là những kẻ vâng lời và nịnh hót mà chỉ cần vung tiền ra là đã mua được về tay, vậy mà giờ đây hắn lại cảm thấy ghê tởm bởi thằng nhóc không biết đang ôm mục đích gì cọ xát trên người hắn.

Toàn là mẹ nó do Lý Ngọc cả.

Suốt cả tối đó, tâm trạng Giản Tùy Anh không thoải mái chút nào, hắn vẫn ngồi trong một xó nốc rượu, cũng chẳng buồn tiếp lời ai. Đi chơi mà tách biệt thế sẽ khiến người khác mất hứng, Giản Tùy Anh cũng cảm thấy mình như vậy rất phiền đến người ta, bèn rời cuộc chơi trước.

Bình thường khả năng kiềm chế của hắn không tệ lắm, rượu vào nhiều thì tuyệt đối sẽ không tự lái xe, vậy mà hôm nay hắn không hề nghĩ đến chút lo ngại cỏn con đó, từ ba ngày trước đến giờ, hắn cứ không biết mình đã trải qua thế nào, và thi thoảng sẽ không nhớ ra nổi mấy ngày nay đã làm những gì.

Khi lái xe về nhà, đi được một đoạn hắn mới nhận ra mình đã không ổn nữa, bèn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, vừa mở cửa là đã ói ùng ục ra đất.

Lần nôn này như đã tống ra hết sạch bách bao thứ hắn đã ăn mấy hôm nay, dạ dày đã trống không mà vẫn nôn khan mãi, nôn xong đầu hắn váng vất, tay chân không còn sức lực, nằm nhoài trên ghế lái, đến cả đầu ngón tay cũng lười động đậy.

Lúc này đã hơn hai giờ sáng. Con đường cái ngày thường chật như nêm giờ vắng tanh như vùng đất hoang, thỉnh thoảng mới có mấy chiếc xe chạy qua. Bóng tối dài đằng đẵng bao phủ khắp con đường như thể không có điểm cuối, kéo dài mãi không thôi. Giản Tùy Anh cố gắng đi về phía trước, nhưng chỉ trông thấy một màn đêm bất tận, hắn biết hắn chỉ đành tự mình bước tiếp mà thôi.

Từ khi mẹ qua đời, trên thế giới này đã không còn một ai toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì hắn nữa. Loại cảm giác cô đơn và bất lực này, hắn phải nhờ sự mạnh mẽ của bản thân để xoa dịu. Thật ra chuyện này không có gì là không tốt cả, dựa vào mình còn vững hơn là dựa vào kẻ khác, cho nên hắn hơi hối hận, nếu hắn không gặp phải Lý Ngọc thì tốt quá.

Tại sao hắn phải thích một kẻ khiến hắn trở nên yếu đuối, khiến hắn trở nên thất bại nhỉ, vô lý quá thể.

Hắn nên giải quyết dứt khoát luôn, đá Lý Ngọc ra khỏi trái tim hắn, thoải mái nên báo thù gì thì báo thù nấy, nên xả hận gì thì xả hận nấy, đó mới là dáng vẻ vốn có của Giản Tùy Anh hắn mới phải.

Hắn hít sâu một hơi, Bắc Kinh đã vào thu, buổi tối thực sự rất lạnh.

Hắn không thể nói rõ rốt cuộc là bây giờ hắn có say hay chăng, nhưng ít ra hắn vẫn ý thức được rằng mình không thể lái xe được. Hắn rút điện thoại ra, nhập nhèm lướt danh bạ điện thoại, cuối cùng chọn ra một người mà hắn cho là thích hợp để gọi, đoạn nói, “A lô… Tôi ở, cầu XX, cậu đến, đến, đến lái xe giúp tôi đi.”

Giản Tùy Anh khó chịu tỉnh giấc dưới ánh nắng chiếu rọi. Hắn gắng gượng mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, nhìn rèm cửa xa lạ, và tất cả mọi thứ trong căn phòng xa lạ này.

Hắn nhắm mắt lại, lắc đầu đầy bực bội, cực kỳ muốn hất tung từng cơn đau đầu ra bằng sạch.

Có người bước vào từ ngoài phòng, khẽ hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”

Giản Tùy Anh vừa mở mắt ra đã trông thấy một cậu trai xinh đẹp đứng ngay cửa. Cậu ta mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng nhạt và quần ngủ kẻ sọc màu cà phê, loáng thoáng trông thấy được xương quai xanh gầy gò dưới lớp áo, nom cả người ôn hòa và vô hại.

“Tiểu Chu?” Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn cậu ta, “Em, sao em lại ở đây?”

Tiểu Chu vội chạy đến bên cạnh, đưa cốc nước đã rót sẵn trên tủ đầu giường cho hắn, “Giản thiếu à, anh uống chút nước đã.”

Giờ này Giản Tùy Anh mới nhận ra cái giọng ồm ồm và khô khốc ban nãy là của mình.

Hắn uống cạn một hơi, sau đó lau miệng, nhìn cậu ta với vẻ thắc mắc.

Tiểu Chu mỉm cười, “Hôm qua anh gọi cho anh Kevin, nhưng anh ấy đang ở nhà bạn trai nên gọi sang cho em, em bèn đưa anh đến chỗ em.”

Giản Tùy Anh nhớ lại, hình như hắn đã gọi cho Kevin thật, nhưng chuyện sau khi cúp máy thì hắn không nhớ ra được gì cả.

Giản Tùy Anh ngả người vào giường lần nữa, cất giọng khàn khàn, “Lâu lắm rồi không gặp em.” Từ khi hắn và Lý Ngọc làm lành với nhau, Lý Ngọc bắt hắn phải xóa hết những số liên lạc “có vấn đề” trong điện thoại, và người đầu tiên đứng mũi chịu sào trong số đó lại là “Tiểu Trư”.

(*Trư và Chu đồng âm, Tiểu Trư ở đây là Heo con.)

Trong mắt Tiểu Chu lóe vẻ ảm đạm, “Đúng vậy ạ, đã lâu rồi không gặp nhau.” Cậu vô thức vén chăn cho Giản Tùy Anh, “Anh còn muốn ngủ tiếp không? Hay muốn ăn cơm đã?”

Giản Tùy Anh thẫn thờ nhìn chằm chặp vào trần nhà, linh hồn như đã rời khỏi thể xác, không đáp lời cậu ta.

Tiểu Chu mê mẩn ngắm hắn một chốc, bỗng cảm thấy hai má nong nóng, cậu ta vội đứng dậy, “Em bưng cơm đến cho anh nhé.”

Tiểu Chu lập tức bưng một bát cơm kèm theo hai món một canh, sau đó gọi hắn ăn.

Giản Tùy Anh ngồi dậy, ăn đại mấy miếng.

Tiểu Chu ngồi ngoan ngoãn bên giường, mắt dõi theo chuyển động đôi đũa hắn, nhìn hắn ăn hết miếng này đến miếng khác.

Giản Tùy Anh ăn được mấy miếng đã lười nhai, bèn thuận miệng hỏi: “Đây là đâu vậy.”

Tiểu Chu ngẩn ra, nhỏ giọng đáp: “Là căn phòng Giản thiếu đã tặng cho em.”

“À.” Thảo nào bố cục căn phòng ngủ này trông quen quen, “Em bày biện đẹp lắm.”

Tiểu Chu cười nói: “Lúc em không đi làm sẽ thường đến chợ mua đồ trang trí, tiết kiệm được không ít tiền.”

Giản Tùy Anh gật đầu, “Em không làm ở chỗ Kevin nữa à, lần trước không thấy em đâu.”

Tiểu Chu cười e thẹn, “Anh Kevin chê em không biết cách tạo quan hệ, không hợp lăn lộn ở chỗ họ. Anh ấy bèn tìm giúp em một công việc giáo viên ở trường dạy nghề làm tóc, em cảm thấy rất tuyệt.”

“Ồ, làm giáo viên à, không tệ.”

“Vâng, học viên dễ thân hơn khách hàng, bên trường còn nhận lời rằng nếu làm việc được vài năm thì sẽ lo liệu hộ khẩu Bắc Kinh giúp em, anh Kevin săn sóc cho em lắm.”

Giản Tùy Anh hừ lạnh trong lòng, cái nghề làm ra tiền nhất của thằng nhóc Kevin này là dẫn mối cho người bên đảng Thái tử, chẳng biết kiếm được bao nhiêu là tiền hoa hồng cho một em “hàng ngon”, tìm việc cho cậu ta thì có là gì đâu. Nhưng lòng dạ Kevin không xấu, loại chuyện này cũng là phép tắc trong giới, nên tất nhiên Giản Tùy Anh sẽ không nói cho Tiểu Chu hay.

Giản Tùy Anh đặt bát đũa sang một bên, nhìn Tiểu Chu, “Vậy bây giờ em sống tốt đấy nhỉ.”

“Dạ.” Tiểu Chu gật đầu, rồi lắp bắp đáp, “Nhờ, nhờ phúc của Giản thiếu ạ.”

Giản Tùy Anh vuốt ve đôi gò má non mịn của cậu ta.

Cơ thể Tiểu Chu run rẩy, nhưng cậu ta không né tránh, đôi mắt lấp láy nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt có sự căng thẳng, song không hề kháng cự.

Bầu không khí thích hợp đến nhường ấy, Giản Tùy Anh cũng cảm thấy nên làm chuyện gì đó, thế nhưng hắn lười tiếp tục.

Hắn chầm chậm rút tay về, bàn tay kia vừa rời khỏi mặt Tiểu Chu thì cậu ta bỗng như một món đồ chơi vừa được kéo căng dây cót và thả về, đột ngột động đậy, lập tức bắt được bàn tay của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh híp mắt nhìn cậu ta, hắn nhìn ra được một thứ quen thuộc nào đó trong ánh nhìn của Tiểu Chu.

Cảm xúc của Tiểu Chu trở nên kích động trong chớp mắt, sau đó bị đè xuống ngay tức khắc, cậu ta nản lòng buông tay, “… Giản thiếu, anh có ăn cơm nữa không ạ.”

Giản Tùy Anh xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu ta, một câu hai lời mà nói, “Lòng tôi đã hiểu… Chuyện hộ khẩu của em cứ để tôi lo liệu cho.”

Tiểu Chu tròn mắt, rồi viền mắt bỗng hoen đỏ, cậu ta siết chặt ga giường, run giọng nói: “Ý em không phải thế…”

Giản Tùy Anh nào còn bụng dạ để đoán xem cậu ta có ý gì cơ chứ. Từ nhỏ đến lớn, số chàng trai cô gái có ý với hắn nhiều chẳng đếm xuể, hắn không cần phải nhận lời với bất cứ một ai, hắn chỉ thuần túy bằng lòng giúp đỡ cho một cậu nhóc hắn nhìn thuận mắt mà thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.