Edit: Miêu – CQH
Từ lâu Hoắc Vĩ Đình đã nghe được một vài tin đồn nói về Đường Mặc Trầm cùng với Bùi Vân Khinh.
Vốn là Hoắc Vĩ Đình không tin.
Dù sao, quan hệ của hai người thì ông ta cũng biết được.
Nhưng qua buổi tối hôm nay, từ biểu hiện của Đường Mặc Trầm và lúc hai người nhảy rồi trao đổi ánh mắt với nhau thì mối quan hệ này đã vượt qua tình cảm chú – cháu rồi.
Hoắc Vĩ Đình là người nào, tự nhiên cũng nhìn ra được đầu mối trong chuyện này.
Đường Mặc Trầm nâng ly rượu trước mắt lên, không chút nè tránh chống lại tầm mắt Hoắc Vĩ Đình.
“thì tính sao?”
Ba chữ chỉ làm cho Hoắc Vĩ Đình dở khóc dở cười.
“Cậu… Làm sao cho tốt với cái tình tình thối của mình.”
Đường Mặc Trầm thản nhiên liếc mắt ông ta một cái, “Ngài để cho tôi tham gia tranh cử, không phải vì tính tình của tôi sao?”
Hoắc Vĩ Đình nâng tay đỡ lấy vai của anh, “Tôi cũng không phá hoại uyên ương nữa, tôi chỉ nhắc nhở cậu, không cần quan tâm nhiều quá. Quan hệ hai người tạm thời không cần rõ ràng, sự tình quân đội như thế nào thì cậu cũng biết, chuyện chính trị, tôi so với có kinh nghiệm hơn một chút. Tôi biết cậu không để ý cái này. Nhưng mà con bé, cậu không nghĩ đến Vân Khinh sao?”
Bùi Vân Khinh rất xuất sắc thì không thể nghi ngờ.
Nhưng cô còn nhỏ tuổi, La gia cũng coi là gia thế không tệ, nhưng mà trong cái vòng tròn này, không phải Đường Mặc Trầm muốn cái nào là được tất cả.
Muốn mang vương miện thì phải chịu sức nặng này.
(ý nói đằng sau hào quang phải chịu những khó khăn, vất vả ấy.)
Nhưng với một cô gái còn khác trẻ tuổi như vậy mà mang danh hiệu đệ nhất phu nhân đó không chỉ phải là vinh quang mà là gánh nặng nữa.
Đường Mặc Trầm nghiêng mắt nhìn chăm chú Bùi Vân Khinh xa xa.
“Tối hôm nay, em ấy làm theo bản năng.”
“Cái gì?” Hoắc Vĩ Đình chân mày nhảy dựng, “Cậu nói là em ấy trước đó căn bản không có chuẩn bị?”
Người nào ứng tuyển tiểu thư hoa hồng mà không phải có một đống người phía sau?
Vậy câu chuyện đặc sắc làm rung động lòng người như vậy… Thế nhưng không có sự chuẩn bị.
Biết được chân tướng này, Hoắc Vĩ Đình cũng phải biến hóa cảm giác.
Đường Mặc Trầm hài lòng nhìn trên mặt ông ta không che giấu được kinh ngạc, nhẹ khẽ gật đầu, trong giọng nói lộ ra kiêu ngạo.
“Đừng xem thường người con gái của tôi!”
cô bé kia biểu hiện ngày càng xuất sắc hơn.
Đúng vào lúc này, Đường Mặc Trầm liên tục không nghi ngờ nữa mà tin tưởng.
Ba năm trước đây cũng vậy và bây giờ cũng như thế.
“Trong thời gian ngắn tôi sẽ không nói ra.”
Đường Mặc Trầm thu hồi tầm mắt, lại bổ sung thêm một câu, “không phải là bởi vì tôi để ý các người nói cái gì, mà là bây giờ chưa đúng thời điểm công bố.”
Đường Mặc Trầm chuyện anh muốn làm, không có ai có khả năng ngăn cản, cho dù là tổng thống đương nhiệm Hoắc Vĩ Đình.
Đường Mặc Trầm nâng tay đem cái chén để một bên, “Tôi đi trước.”
“Lập tức quyên góp, cậu muốn tạo hình tượng tốt đẹp cho mình.”
“không cần!”
nói xong, Đường Mặc Trầm cũng không quay đầu đi về hướng Bùi Vân Khinh.
“Mặc Trầm?”
Hoắc Vĩ Đình giật mình, lại giơ khóe môi.
nói cũng phải, cậu ta khi nào để ý suy nghĩa người khác chứ?
Biết Đường Mặc Trầm mười năm, tận mắt thấy anh theo đội trưởng đi từng bước đến ngày hôm nay, Hoắc Vĩ Đình biết rõ, mỗi bước đi Đường Mặc Trầm đều dựa vào năng lực của chính mình đi đến ngày hôm nay.
Lúc trước đề nghị Đường Mặc Trầm tranh cử, Hoắc Vĩ Đình đúng là nhìn trúng tính tình cùng với thực lực của anh.
Nếu người này biết được chút khéo léo vậy anh sẽ không phải là Đường Mặc Trầm.
Có người tạo ra truyền kì, có người tạo ra bài hát lịch sử.
Mà Đường Mặc Trầm chính là con người truyền kì!
….
…..
một góc phòng bên kia.
Bùi Vân Khinh đang cùng Lam Nhược giới thiệu cho cô vài vị đại sứ phu nhân và đang trò chuyện vui vẻ, từ ngữ cô hài hước, người lại hoạt bát rất dễ dàng lọt vào mắt xanh của vài vị phu nhân.