Vừa về đến phòng, anh đã đặt cô lên giường quấn quýt lấy nhau.
Bạch Nguyệt hơi sợ hãi, cảm giác xa lạ khác thường khiến cô thấy dòng nước ấm ở nơi nào đó trào ra.
“Khánh Nam, nhẹ một chút.” Bạch Nguyệt run rẩy nói.
Cố Lăng Kiệt ngẩn ra, động tác tay dừng lại. Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô với ánh mắt phức tạp.
Cô đang nhắm mắt, hàng mi khẽ run rẩy. Anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, cô căn bản không biết anh là ai.
Đôi mắt đen sẫm co lại, anh buồn bực đứng dậy, đi nhanh về phía phòng tắm, mở vòi hoa sen. Dòng nước lạnh lẽo dội từ trên đầu xuống, con ngươi anh càng u ám hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, anh bước ra ngoài.
Bạch Nguyệt đã ngủ rồi, quần áo vẫn còn vứt trên mặt đất.
Cặp đùi thon dài quyến rũ, trên cái bụng bằng phẳng còn có đường nhân ngư. Gợi cảm, xinh đẹp và lạnh lùng.
Anh giúp cô mặc lại quần áo, dịu dàng đặt đầu cô vào giữa gối rồi đắp chăn lên.
Anh ngồi đầu giường ngắm nhìn cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, như thể thứ tình cảm mãnh liệt bùng cháy ban nãy chỉ là ảo giác.
Ba năm trước, là anh hủy hoại lần đầu tiên của cô.
Bây giờ quan hệ giữa cô và chồng kém như vậy, là do anh sao?
Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ áy náy và thương xót.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, trung tá Thượng cầm một viên thuốc tránh thai khẩn cấp: “Sếp, cho cô ấy uống cái này trong vòng 72 tiếng, sẽ không mang thai.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Cô ấy không cần uống cái này.”
“Đang trong kỳ an toàn sao?” Trung tá Thượng kinh ngạc hỏi.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn trung tá Thượng, ánh mắt dường như còn mang theo sát khí.
Trung tá Thượng không dám nhìn thẳng, cậu ta cúi đầu.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn viên thuốc trong tay trung tá Thượng, ánh mắt phức tạp: “Tôi không chạm vào cô ấy.”
“Hả?” Trung tá Thượng ngẩn ra.
Chẳng lẽ sếp nhà mình còn chưa khai bao?
Thế thì đúng là… quá bất hạnh.
Cậu ta không hiểu nổi sếp nhà mình, sao có thể cấm dục đến vậy.
“Giờ cậu đi sắp xếp một nhân viên phục vụ nữ chăm sóc cho cô ấy, chuyện hôm nay cậu quên hết đi cho tôi.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Vâng.” Trung tá Thượng đáp.
“Còn nữa, đi mua chút mĩ phẩm cao cấp.” Cố Lăng Kiệt lại căn dặn.
“Ồ?.” Trung tá Thượng nghi ngờ nhìn sếp nhà mình.
Rốt cuộc sếp nghĩ thế nào vậy? Thịt đến miệng còn không nuốt. Cậu ta không hiểu.
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt mở mắt. Do say rượu nên đầu cô vẫn còn đau như búa bổ.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh. Thảm màu xanh quân đội, trên tủ đầu giường xếp hai quyển sách chỉnh tề, một quyển có tên sách, là sách tiếng Nga, mở ra thấy đầy những ghi chép.
Đối diện giường là giá sách, trên đó toàn bộ đều là sách.
Trên giá sách có mười mấy chiếc cúp.
Căn phòng tràn đầy hương vị nam tính.
Không phải của cô.
Bạch Nguyệt nhíu mày, trí nhớ dừng ở khoảnh khắc Lưu San đưa cho cô ly nước. Sau đó thì hoàn toàn không rõ. Uống đến mức ý thức mơ hồ rồi.
Cô đang định đứng dậy thì nhân viên phục vụ bưng khay tiến vào, trên khay là các dụng cụ rửa mặt.
Bạch Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười với Bạch Nguyệt: “Tối hôm qua sếp sai tôi đến chăm sóc cô, đây là đồ rửa mặt của cô.”
“Sếp?” Bạch Nguyệt chẳng nhớ gì cả.
“Phải! Cô cứ rửa mặt trước đi.” Tiểu Tần đẩy cửa phòng vệ sinh, đặt đồ lên bồn rửa mặt rồi ra ngoài.
Bạch Nguyệt ngờ vực đi vào buồng vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt đặt toàn đổ dùng kiểu nam. Trong lòng cô có cảm giác xấu hổ kì lạ.
Tối hôm qua cô ngủ trên giường một người đàn ông.
Đi đến trước gương, nhìn thấy mình bên trong, Bạch Nguyệt càng hoảng sợ.
Vành mắt cô đen thui, lông mi giả không cánh mà bay, lớp phấn trên mặt cũng trôi hết.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt. Nhưng vành mắt đen này rửa mãi vẫn không sạch.
Một lọ nước tẩy trang đưa đến trước mặt cô. Bạch Nguyệt ngẩng đầu.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, cặp lông bày rậm phối hợp với đôi mắt lạnh lùng, mang một khí thế uy nghiêm.
Bạch Nguyệt nhận ra, anh chính là vị thủ trưởng cứu người ngày đó.
Sao cô lại ở đây? Chẳng có ấn tượng chút nào.
“Ngại quá, hôm qua tôi uống say.” Bạch Nguyệt xin lỗi.
“Ừm.” Anh trầm giọng nói: “Cầm cái này tẩy trang đi.”
“À, cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt nhận lấy.
Anh đặt đồ trang điểm lên bồn rửa mặt: “Cô dùng chỗ này đi, tôi không dùng đồ của phụ nữ.” Nói xong Cố Lăng Kiệt quay ra.
Bạch Nguyệt nhìn tên hãng, là Guerlain.
Nhãn hiệu này một lọ kem dưỡng da 30 ml cũng cỡ 50 triệu trở lên. Cô không dám dùng.
Cô xách túi mĩ phẩm ra ngoài. Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên sô pha, tư thế ngồi cũng vô cùng chính trực và tao nhã.
Anh cầm quyển sách tiếng Nga vừa rồi chăm chú đọc.
Trên bàn trà trước ghế sô pha có bày một bát cháo, một chiếc bánh quẩy, một ly sữa, và cả một bát canh gì đó cô không rõ.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt anh.
Anh không ngẩng đầu, xa cách như thể cô không tồn tại vậy.
“Cái này tôi không thể nhận được.” Bạch Nguyệt đặt túi mĩ phẩm bên cạnh ghế sô pha.
Anh vẫn đang nhìn vào sách, dường như không muốn đáp lại cô.
Bạch Nguyệt rất xấu hổ, cô chuẩn bị rời đi, đã bước một bước về phía cửa.
“Ăn sáng đi đã.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, anh vẫn không nhìn cô.
Nếu không phải nơi đây chỉ có hai người bọn họ, cô còn tưởng anh đang nói với người khác.
Bạch Nguyệt ngồi xuống trước bàn ăn.
“Bát bên cạnh là canh giải rượu, uống trước.” Cố Lăng Kiệt nói thêm.
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn anh.
Rõ ràng anh không nhìn cô, vậy mà cô lại cảm thấy anh đã nhìn thấy hết.
Đúng là cô rất đau đầu, đành bưng bát lên uống sạch.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Sao thái độ của Cố Lăng Kiệt đối với cô lại quái lạ như vậy, không phải là hôm qua cô uống say rồi nói lung tung đấy chứ?
“Hôm qua tôi uống say, có nói gì quá đáng không?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Anh tao nhã lật một trang sách, thờ ơ hỏi: “Cô cho rằng cô sẽ nói gì đó quá đáng à?”
Lẽ nào cô thật sự nói gì rồi?
Bạch Nguyệt đỏ mặt, xấu hổ cười: “Nghe bạn tôi nói, tôi say rượu là lại nói lung tung, anh đừng tin.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm thoáng vẻ suy tư dừng trên gương mặt đỏ ửng của cô một giây, thu hết vẻ ngượng ngùng và căng thẳng của cô vào lòng.
Con tim Bạch Nguyệt đập thình thịch.