Ăn xong cơm tối, Uyển Tình trở lại phòng thay đồ. Tuy rằng rất không muốn đối mặt, nhưng vì bài tập, phải đối mặt thôi.
Phòng thay đồ còn lưu lại hương vị mập mờ, cơ hồ làm cho cô muốn giết chết mình. Cô cắn răng dọn sạch bàn trang điểm, sửa sang sách vở lại một chút, ghi lại sách vở bị hư lại, sau đó giao cho Mục Thiên Dương.
Một giờ sau, A Hoa cầm sách vở mới tinh xuất hiện trước mặt cô.
“Phiền anh rồi.” Uyển Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, chín giờ, không tính là muộn, bởi vì nhà sách hơn mười giờ mới đóng cửa.
“Tôi đi ra ngoài trước.” A Hoa nhìn Mục Thiên Dương, chờ đợi chỉ thị.
“Ừ.” Mục Thiên Dương ngồi trên ghế sô pha, xem báo, cũng không ngẩng đầu lên. Chờ A Hoa đi ra khỏi phòng khách, hắn hỏi: ” Sao lại không mang đồng hồ?”
Uyển Tình nhìn đồng hồ điện tử trên tay mình, nhớ tới cái đồng hồ Vacheron Constantin hắn đưa kia, có chút sợ hãi nói: “Qúa quý trọng, mang đi học không tốt.”
Mục Thiên Dương nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Xem ra cần chuyển em đến trường học quý tộc rồi!” Đến một nơi chỉ toàn thiên kim tiểu sách, mỗi người Vacheron Constantin, Cartier, cô không mang cũng sẽ thấy xấu hổ.
Uyển Tình nở nụ cười cứng ngắc, cầm lấy sách trên bàn trà: “Tôi đi làm bài……”
Mục Thiên Dương ném tờ báo ra: “Đi theo ta.”
Uyển Tình trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ đến hắn muốn làm cái gì đó. Nhưng cô có thể làm gì bây giờ đây, núi đao biển lửa cũng không thể không tuân theo. Cô thật cẩn thận theo sát trên hắn, thẳng đến khi vào thư phòng hắn.
Thư phòng hắn rất lớn, phong cách cổ điển trầm ổn. Hai bên giá sách cao ngất, hơn nữa ở trung gian có một bàn học màu đen, cơ hồ ép cô tới không thở nổi.
Mục Thiên Dương chỉ về hướng bên cạnh bàn học: “Ngồi đó. Giá sách còn chỗ trống, tự mình tìm để cất đồ đạt của em đi, nhưng đừng lấy nhầm đồ của tôi.”
“Vâng” Uyển Tình ôm chặt sách trước ngực.
“Còn thất thần làm gì? Không phải ngày mai phải giao bài tập sao?”
Uyển Tình lập tức chạy tới, đem sách đặt ở trên bàn học. Trên bàn trừ bỏ một máy tính, một cái ống đựng bút, cái gì đều không có.
“Tôi……” Cô chỉ chỉ bên ngoài, “Tôi còn sách ở bên kia.”
“Nhanh đi!” Mục Thiên Dương trừng cô một cái.
Cô lập tức chạy ra thư phòng, lấy đồ mang về.
Mục Thiên Dương ngồi vào bàn học, mở máy tính ra.
Uyển Tình chậm rãi đi tới, không biết nên ngôi ở đâu. Tuy rằng bàn học rất lớn, nhưng khí thế của hắn còn lớn hơn. Hắn ngồi kia nhưng kiến cho người ta có cảm giác cả cái bàn đều là của hắn.
“Bên này.” Mục Thiên Dương gõ gõ vị trí bên tay trái hắn, “Đừng cản ánh sáng của tôi.”
Uyển Tình thấy, liền ôm sách chuyển qua ngồi bên trái hắn.
May mắn ghế trong thư phòng hắn không chỉ có một cái, cô tiện tay kéo một cái ngồi xuống, mở tập ra chuẩn bị làm bài. Nhưng Mục Thiên Dương ngồi bên cạnh, làm cô không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, như thế nào cũng tập trung không được, thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn một cái.
Mục Thiên Dương đang gõ bàn phím ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy? Muốn tôi ăn em?”
“Anh” Uyển Tình suýt nữa ngất đi, hắn như thế nào có thể nói lời này? Cô gấp đến độ mặt đều đỏ, ủy khuất đỏ hai mắt.
“Không muốn tôi ăn em thì em đừng nhìn tôi mãi thế.”
Uyển Tình cắn răng một cái, nói: “Anh ở trong này tôi không có cách nào tập trung được!”
“Vì cái gì?”
“Là….. Là âm thanh đánh máy tính của anh rất ồn.”
Mục Thiên Dương hung hăng trừng cô: “Mao Chủ Tịch dù hoàn cảnh nào cũng có thể đọc sách, điểm ấy em liền chịu được không được sao? Hoặc là làm bài, hoặc là để cho tôi ăn em, tự mình chọn!”
Uyển Tình sợ tới mức run lên, hoang mang rối loạn cầm lấy bút, cúi đầu nhìn vào sách.