Edit & Beta: Su Bà Bà
Lâm Nhụy nằm mơ một giấc mộng.
Trong mộng, cô đứng ở trên đường phố không có một bóng người, chung quanh tĩnh mịch, dường như toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại có một mình cô.
Ngay cả không trung, cũng là tông màu xám âm trầm.
Cô thực sợ hãi, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng cô lại không biết nên chạy đi đâu.
Đúng lúc này, thân ảnh của Phó Duẫn Thừa đột nhiên xuất hiện ở phía trước.
Anh lẳng lặng đứng ở bên phía đối diện, trên khuôn mặt anh tuấn thâm thúy không buồn cũng không vui.
Sự xuất hiện của anh giống như một tia ánh sáng, đột nhiên cho Lâm Nhụy thấy niềm hy vọng.
Trên mặt Lâm Nhụy không tự kìm hãm được mà lộ ra mỉm cười, muốn chạy về phía anh.
Nhưng cô lại hoảng sợ phát hiện, rõ ràng khoảng cách không đến 10m lại giống như là khe rãnh vĩnh viễn khó có thể vượt qua, giữa cô và anh bị ngăn cách thành hai thế giới, mặc cho cô có liều mạng chạy về phía trước như thế nào nhưng cũng đều không thể vượt qua.
“Phó Duẫn Thừa! Phó Duẫn Thừa, anh nhìn em đi a!” Cô khàn cả giọng kêu gọi anh bên phía đối diện, kỳ mong có thể được đến đáp lại.
Nhưng tiếng khóc kêu của cô chẳng qua cũng chỉ như là một viên đá bé nhỏ không đáng kể quăng vào giữa biển rộng, không kích nổi bất luận cái gì gợn sóng.
Đôi con ngươi của Phó Duẫn Thừa từ đầu đến cuối đều không hề nhìn về phía Lâm Nhụy.
Như không có gì.
Càng làm cho Lâm Nhụy tuyệt vọng chính là, không biết từ khi nào, một trận sương mù hơi mỏng tràn ngập khắp nơi dần dần tụ tập lại, biến thành màu trắng mờ mịt che đậy tầm mắt cô, cũng làm thân ảnh Phó Duẫn Thừa biến mất không còn một mảnh.
Bốn phía đều là sương mù, nồng đậm sương mù.
Vây quanh cô, cắn nuốt cô…
Toàn bộ thiên địa, lại lần nữa biến thành nàng một người.
“Phó Duẫn Thừa…”
Lâm Nhụy nằm liệt trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt.
“Đừng khóc… Bảo bối.” Một thanh âm trầm thấp ôn nhu bỗng nhiên vang lên ở bên tai cô.
Trong hoảng hốt, cô có thể cảm nhận được, nước mắt trên mặt bị người nhẹ nhàng chà lau đi, trên má truyền đến xúc cảm ấm áp, tựa hồ có người đang ôn nhu hôn môi cô, coi cô như trân bảo, từng chút từng chút, từ giữa trán xuống đến mí mắt, chóp mũi xong lại đến trên cánh môi, hôn triền miên yêu say đắm.
Ngay cả trái tim đã lạnh băng khô cạn của cô cũng từng chút được sưởi ấm lên.
Là ai?
Lâm Nhụy mê mang mở hai mắt đẫm lệ.
Đập vào mắt là một sườn mặt anh tuấn tuyệt luân mà lại quen thuộc.
Vẻ mềm nhẹ trên mặt ngưng kết ở đáy mắt, mắt đen thật sâu nhìn chăm chú cô, ôn nhu lưu luyến.
“Là anh…” Chóp mũi Lâm Nhụy đau xót, nước mắt lại lần nữa vỡ đê.
Cô nhào vào trong lòng ngực Lục Trạch, không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng mà gào khóc.
“Tại sao lại khóc?”
Lục Trạch dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Lâm Nhụy rồi ôm lấy cô, sau đó vỗ nhẹ sống lưng của cô.
Đôi mắt hẹp dài hơi hơi xếch lên, anh trêu chọc nói: “Bảo bối, em biết vừa nãy em suýt chút nữa đã khóc thành một dòng sông không?”
“Tôi khóc nhiều như vậy rồi sao?” Lâm Nhụy quên mất khóc thút thít, ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực Lục Trạch, cô không tin sờ sờ chăn, quả nhiên phát hiện trên chăn là một mảnh ướt dầm dề.
Lâm Nhụy có chút xấu hổ, thất tình là chật vật nhất. Cô không muốn để người khác nhìn thấy mặt chật vật yếu ớt như thế này của mình.
Nhưng Lục Trạch khẳng định đã nhìn thấy hết.
Cô ở trước mặt anh đã không còn bí mật gì đáng để nói.
“À đúng rồi, đây là đâu? Sao anh lại ở chỗ này?” Cô nhìn nhìn chung quanh và hỏi.
“Xem ra là em đã quên mất.” Ánh mắt Lục Trạch đen tối.
Trong lòng anh vốn dĩ còn có vài phần tâm tư kiều diễm nhưng trên đường lái xe đến khách sạn, bé con kiều mềm bên cạnh đã say đến rối tinh rối mù mà ngủ thiếp đi.
Đưa Lâm Nhụy lên phòng xong, đắp chăn đàng hoàng cho cô không được bao lâu thì cô liền khóc thút thít ở trong lòng ngực anh. Cô ở trong mộng vừa khóc vừa gọi tên một người đàn ông khác.
Nước mắt thấm ướt lông mi, giống như một con vật nhỏ bị thương đau đớn tột cùng, phát ra tiếng khóc thảm nho nhỏ tuyệt vọng.
Cô như vậy, thật đúng là vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Lâm Nhụy yêu người đàn ông kia đến như vậy sao?
Lục Trạch chưa bao giờ từng nghĩ đến, một người vẫn luôn thuận buồm xuôi gió như anh có một ngày cũng sẽ phải nếm thử tư vị ghen ghét vô cùng chua xót này.
Lâm Nhụy chú ý tới sắc mặt của Lục Trạch không đúng, cô bắt đầu thử hồi tưởng lại ở trong đầu. Nhưng trong óc chỉ có khoảnh khắc thương tâm mà cô đã nhìn thấy kia, sau đó cô một mình uống rượu giải sầu, còn lại thì không nhớ gì cả.
Chẳng lẽ sau khi bản thân uống say đã xảy ra thêm chuyện gì nữa sao?
“Tôi quên cái gì?” Cô nghi hoặc.
Bởi vì mới vừa khóc xong nên hốc mắt cùng chóp mũi cô vẫn hơi hồng hồng, đôi con ngươi ngân ngấn nước ướt át, làm người vô cùng trìu mến.
Lục Trạch nhìn thấy vậy, sự tối tăm nơi đáy lòng tan đi một chút.
Anh rũ mắt mỉm cười, thong thả ung dung nói: “Em uống say, sau đó gọi điện thoại cho anh kêu anh tới chỗ em rồi còn nói muốn làm tình với anh.”
“Chẳng lẽ những chuyện này em đều không nhớ rõ sao?”
Thanh âm của anh thực bình tĩnh, trong bình tĩnh còn mang theo một tia ủy khuất.
???
Lâm Nhụy bỗng chốc trừng lớn mắt.
Cô là ai, cô đang ở đâu, cô rốt cuộc đã làm cái gì!
Chơi lớn chút nhé:> 600 vote mai up 2 chương:>