Edit: Va
Beta: Minh + Su
Đều là người trẻ tuổi nên không khí rất náo nhiệt, chầu ăn cơm này khí thế ngất trời, vui cười yến yến.
Rượu đủ cơm no xong, mọi người tính đi KTV chơi một chút.
Đương nhiên, không phải là tất cả mọi người đều muốn đi. Có đến khoảng 7-8 người bảo còn có việc nên đi trước, những người còn lại chỉ bao gồm Lâm Nhụy, Hàn Vũ và mười mấy người khác.
Hứa Mộng đã bị Hàn Vũ tùy tiện tìm một lý do để đuổi đi. Lý do rất đơn giản là anh muốn uống chút rượu với mấy người bạn khác nên không muốn có bạn gái đi theo.
Hứa Mộng thấy có vài nữ sinh cũng cùng đi.
Lý do này thật sự không thuyết phục nên cô làm nũng quấn quýt một trận. Cuối cũng, sự kiên trì của Hàn Vũ cũng hết. Anh lộ ra vẻ lạnh nhạt. Hứa Mộng cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng vì sợ chọc giận bạn trai nên cũng đành phải ngoan ngoãn ra về.
Lúc Hứa Mộng đi còn lưu luyến mà bước chậm và không quên dùng hai mắt lưng tròng nhìn lại bạn trai để chờ đợi anh hồi tâm chuyển ý.
Hàn Vũ bình tĩnh hai tay cắm túi quần, nửa điểm cũng không dao động, nghiễm nhiên là một bộ dạng phụ lòng ai kia.
Lâm Nhụy cùng Tiểu Mỹ đứng ở bên cạnh thấy cảnh này.
“Oa, giáo thảo đại nhân của chúng ta đúng thật là ý chí sắt đá a.”
Tiểu Mỹ không kìm được mà cảm thán. Nếu đổi lại là cô thì cô phỏng chừng đã sớm ôm đại mỹ nữ trước mặt vào trong lòng ngực an ủi một phen.
Lâm Nhụy nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mỹ rồi cười nói: “Có phải đối lập quá nhiều không? Giáo thảo đại nhân tốt hay là Lâm Hứa Hữu của cậu tốt?”
“Cái gì mà Lâm Hứa Hữu của tớ?” Tiểu Mỹ vội vàng hoảng loạn mà nhìn về phía cách đó không xa, thấy Lâm Hứa Hữu không có chú ý tới cuộc nói chuyện của bên này thì mới an tâm.
“Sao mà không phải của cậu?”
Lâm Nhụy cười xấu xa. “Lập tức sẽ là của cậu.”
“Lâm Nhụy!!!!”
Tiểu Mỹ tạc mao, bát tự của cô còn chưa hợp để yêu.
Hai nữ sinh bên này đang vui đùa ầm ĩ. Còn Hàn Vũ ở bên kia đã vung tay nói với mọi người: “Đêm nay, chúng ta tới Tôn Dạ, tớ vừa mới cho người đặt chỗ trước, hôm nay tớ trả.”
Tất cả mọi người đều biết, Tôn Dạ là chốn ăn chơi có tiếng nhất trong thành phố này. Ở đó vừa có chỗ ngâm nước nóng vừa có KTV và khách sạn,… Chỉ mới tùy tiện tiêu một chút mà cũng đã lên tới con số hơn một vạn.
“Công tử nhà thị trưởng đúng là hào phóng!”
Mọi người hoan hô một tiếng, một đám người liền thẳng hướng tới Tôn Dạ.
Đến bên trong là phòng VIP được trang hoàng tráng lệ và xa hoa lộng lẫy giống như trên phim truyền hình.
Phục vụ bê rượu cùng một ít đồ ăn vặt và hoa quả mà nữ sinh thích ăn lên rồi chỉnh thiết bị, sau đó cung kính đóng cửa rời đi.
Giờ phút này, trong hàng ghế, ánh đèn tươi đẹp loá mắt tùy ý chiếu ở trên vách tường. Chiếu rọi ở trên mặt tường lúc tối lúc sáng làm người xem mơ hồ thấy không rõ.
Mọi người ồn ào náo động, cùng nhau uống rượu ca hát, tùy ý phóng túng khoảng thời gian thanh xuân của mình.
Lâm Nhụy chọn một góc kín ít người để ý xong ngồi xuống.
Tiểu Mỹ bị Lâm Hứa Hữu đưa tới bên hàng ghế kia cùng chơi đùa với những người khác.
Còn cô thì lại một mình ngồi ở trong một góc, thoạt nhìn có chút lẻ loi.
Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Cô vẫn không quên, Hàn Vũ còn ở tại nơi này.
Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống trong chốc lát thì Lâm Nhụy liền cảm giác được có một bóng hình ngồi xuống ngay bên cạnh mình.
Mới vừa nâng mắt thì liền thấy được cặp mắt đào hoa rực rỡ kia. Ánh mắt anh cười như không cười: “Anh có thể ngồi ởbbên cạnh em không?”
Hàn Vũ lễ phép hỏi giống như hai người vốn không hề quen biết.
Lâm Nhụy mới chỉbliếc mắt một cái là đã có thể thấy được cặp con ngươi hừng hực thiêu đốt tình dục kia, quả thực có thể thiêu đốt người ta thành tro tàn.
Ánh mắt này rõ ràng là đang tính toán ăn cô sạch sẽ, xương cốt cũng không chừa sao?
Cô đột nhiên có chút hối hận, bản thân lúc nãy không nên lớn mật quyến rũ anh như vậy.
Hy vọng đến lúc đó Hàn Vũ sẽ không quá cường hãn…
Nếu không, cho dù sướng thì sướng, nhưng sau khi xong việc, thân thể của cô sẽ đau nhức đến muốn mạng.
“Có thể a học trưởng.”
Cô dùng bộ dạng ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Vũ ngồi xuống.
Hai người cứ như vậy ngồi gần nhau và không mở miệng nói gì thêm.
Trùng hợp là lúc này lại có người đưa microphone qua.
“Vũ Tử,《 Thương Tín 》là bài tủ của cậu, mau hát đi, mau mau mau!”
Hàn Vũ theo bản năng nhìn màn hình, bình thường quả nhiên là anh thường xuyên hát bài hát này – đó là 《 Thương Tín 》 của Trần Dịch Tấn.
Anh nhận mic và ngồi trên sô pha bắt đầu hát.
Theo tiếng nhạc, thanh âm trầm thấp của anh truyền ra rõ ràng từ microphone.
“Đọc bức thư của em, đè nén những cảm xúc đang trỗi dậy.”
“Dù chẳng tin vào những lời này, vậy mà sao cứ cảm thấy nặng nề.”
(Ami: Bài này có thật nhé ^^)
Thanh âm ấm áp thấp trầm, ở trong đêm tối như khóc như tố, tựa như muốn kể một câu chuyện xưa mà áp lực bi thương, nghe rất êm tai.
Đặc biệt là khi anh ca hát, ánh mắt thâm tình nhìn về phía trước, sườn mặt anh tuấn nhiễm ưu thương, tựa như thiếu niên đẹp bước ra từ trong truyện tranh, thập phần làm người khác đau lòng.
Lâm Nhụy nghe không tự giác xuất thần. Cô không ngờ rằng Hàn Vũ lại ca hát hay như vậy.
Hơn nữa, cô lại còn ngơ ngẩn nhìn anh đến phát ngốc.
Thẳng đến khi Hàn Vũ hát xong, nhìn cô, trêu chọc chớp chớp mắt thì Lâm Nhụy mới phản ứng lại.
Thật sự là quá mất mặt.
Ngay sau đó, Hàn Vũ lại hát thêm một bài nữa.
Là một khúc nhạc có làn điệu vui tươi.
Lâm Nhụy kinh ngạc, người này có phải là nam thần hát ca chuyển thế hay không, sao mà anh hát gì cũng đều êm tai hết vậy?
Nhưng, lần này cô lại không có tâm tư để nghe cẩn thận.
Nguyên nhân là vì do có cái bàn tay đang không ngừng khơi mào một hồ xuân thủy ở dưới ở vạt váy của mình.
Chủ nhân của bàn tay ấy lại còn là Hàn Vũ.