Cứ như vậy, Cố Cảnh Ngôn ở lại nhà họ Mạc, ban ngày giúp đỡ ba mẹ vợ chuẩn bị đón Tết, thỉnh thoảng sẽ cùng Mạc tiên sinh chơi cờ vây. Mạc tiên sinh là một người mê cờ, hiếm có được một người mỗi ngày cùng mình giết thời gian bên bàn cờ, cho nên ông cực kỳ cao hứng.
Mà Cố Cảnh Ngôn vốn là một doanh nhân, tất nhiên biết cách lấy lòng ba vợ. Sau hai bàn thua thì anh lại “vất vả lắm” mới thắng được một bàn, cho nên suốt hai ngày qua, Mạc tiên sinh thực sự rất vừa lòng với chàng rể mới này.
Còn đối với mẹ vợ, Cố Cảnh Ngôn cũng đã nghĩ ra kế sách để đối phó, từng bước từng bước làm cho Mạc phu nhân dao động, chỉ mới có hai ngày, Cố Cảnh Ngôn ở nhà họ Mạc đã như cá gặp nước, làm cho Mạc Cẩn ghen tị đến nghiến răng.
Thật ra Cố Cảnh Ngôn hoàn toàn khiến cho Mạc phu nhân chấp nhận mình vì một chuyện rất nhỏ.
Đêm gần đến giao thừa, Mạc Cẩn nói muốn ăn món cá hấp độc nhất do Mạc tiên sinh làm, con gái muốn ăn đương nhiên Mạc tiên sinh vui mừng hớn hở chạy ra chợ đi mua hai con cá quế về, sau đó bận rộn ở trong nhà bếp đến quên trời quên đất.
Bữa cơm tối được dọn ra, hai con cá hấp thơm ngào ngạt khiến cho người ta thèm đến nhỏ dãi.
Trong bữa cơm, Cố Cảnh Ngôn lấy mắt cá ra, sau đó bỏ vào chén của Mạc Cẩn. Thói quen này không biết đã hình thành từ lúc nào. Mỗi lần ăn cá anh đều gắp mắt cá cho cô gái nhỏ của mình.
– Lần nào cũng nhường mắt cá cho em… – Mạc Cẩn ngoài miệng khách sáo, nhưng thật ra trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Chứng kiến cảnh này Mạc phu nhân dừng đũa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa đôi tình nhân nhỏ, sau đó thoải mái mỉm cười hài lòng.
Kế đó, trong chén của bà cũng nhanh chóng xuất hiện một đôi đũa, đôi đũa này gắp theo một cái mắt cá, bỏ vào trong chén của bà. Đó là đôi đũa của Mạc tiên sinh.
Mạc phu nhân nhìn Mạc tiên sinh cười dịu dàng đây đã là thói quen suốt 30 năm của ông. Còn nhớ lúc còn chưa lấy người đàn ông đôn hậu hiền lành này về làm chồng, mỗi lần ăn cơm với ông, nếu ăn cá, người đàn ông này nhất định sẽ gắp mắt cá cho bà đầu tiên. Có lần bà từng hỏi ông, cho đến tận bây giờ Mạc phu nhân vẫn nhớ rõ người đàn ông của mình trả lời như thế nào, ông nhìn bà chân thành nghiêm túc nói:
– Mắt cá là dành cho người mình yêu thương nhất.
Cũng chính vì câu nói đó, cuối cùng Mạc phu nhân cũng hạ quyết tâm lấy người đàn ông này làm chồng, còn Mạc tiên sinh cũng tuân thủ lời hứa suốt cuộc đời này đều gắp mắt cá cho Mạc phu nhân.
Đây là câu chuyện tình mắt cá của nhà họ Mạc.
Thậm chí có thể nói câu chuyện mắt cá này là bằng chứng cho tình yêu được vun đắp bền vững của Mạc tiên sinh và Mạc phu nhân. Có thể nói là tín vật đính ước giữa bọn họ.
Cho nên khi nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn gắp mắt cá cho con gái, Mạc phu nhân không nhịn được nhớ đến chuyện cũ, trong lòng tràn đầy cảm xúc bùi ngùi, cảm thấy đã có thể hiểu chàng thanh niên này thêm một chút.
Bốn người ngồi cạnh nhau trên một bàn ăn nhỏ, nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ.
Sau ngày hôm đó, thái độ của Mạc phu nhân đối với Cố Cảnh Ngôn rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp. Chớp mắt một cái đã là đêm giao thừa.
Bữa cơm đoàn viên đương nhiên là vô cùng thịnh soạn, Mạc tiên sinh lấy loại rượu vốn để dành cho con rể tương lai ra uống cùng với Cố Cảnh Ngôn một vài ly, rồi sau đó hai người họ lì xì cho con gái và con rể.
Lúc đầu Cố Cảnh Ngôn không muốn nhận cảm thấy lớn như thế này còn nhận tiền lì xì thì đúng là đáng xấu hổ. Mãi đến khi Mạc Cẩn đỏ mặt nói nhỏ với anh:
– Đây là tập tục ở quê em. Sau bữa cơm là đoàn viên, người lớn chỉ lì xì cho người trong nhà mà thôi.
Ba chữ ‘người trong nhà’ quả thật giống như thánh chỉ đại xá cho những phạm nhân thời cổ đại vậy, Cố Cảnh Ngôn lập tức hiểu ra, cúi đầu hô to:
– Cảm ơn ba mẹ!
Vợ chồng Mạc gia gật đầu cười cười.
Sau bữa cơm, Cố Cảnh Ngôn gọi về nhà chúc tết, Mạc Cẩn cũng nói chuyện với mẹ Cố một hồi lâu.
Nếu không phải Cố Cảnh Ngôn ở bên cạnh liên tục nhắc nhở, mẹ Cố quả thật không muốn thả người. Trước khi tắt điện thoại còn dặn dò sau này Mạc Cẩn trở về nhớ phải đến nhà họ Cố chơi vài hôm.
Nói điện thoại xong, Cố Cảnh Ngôn nhịn không được trêu ghẹo:
– Xem ra em còn được mẹ anh cưng nhiều hơn cả con trai ruột nữa!
Mạc Cẩn hừ lạnh:
– Tất nhiên rồi, em ngoan hiền như vậy ai lại không thích chứ!
Cố Cảnh Ngôn cưng chiều nhéo cái mũi của cô gái nhỏ:
– Phải rồi, con mèo nhỏ tinh quái như em anh rất thích. Hơn nữa thích vô cùng, không muốn thích cũng không được!
Mạc Cẩn cười ngọt ngào, sau đó lập tức bị người đàn ông hóa thân thành sói kia trực tiếp ôm hôn ở trong phòng khách, mặc cho Mạc Cẩn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Vợ chồng nhà họ Mạc thấy vậy cũng biết điều rời khỏi phòng khách, để lại cho đôi tình nhân nhỏ một chút không gian riêng. Thử nói xem, nếu như Cố Cảnh Ngôn không đủ xạo quyệt… À không! Phải nói là ‘có đầu óc’, được ba mẹ vợ cho phép, thì làm sao anh dám càn rỡ trực tiếp ăn đậu hũ con gái nhà người ta ở trong địa bàn Mạc gia được chứ?!
Cho nên mới nói “không gian không phải thương nhân”. Mà Cố Cảnh Ngôn vốn là một thương nhân, hơn nữa lại còn là nhân tài kiệt xuất trong giới gian thương nữa.
Thức khuya đón giao thừa, uống rượu nếp ăn bánh trôi. Khoảng hơn một giờ sáng, mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Mạc Cẩn vừa thay đồ ngủ, chuẩn bị leo lên giường ngủ một giấc thì đột nhiên cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Nhìn ra cửa còn không phải là con sói háo sắc nào đó đang bất mãn chỉ vì không được ăn thịt sao?!
– Cố Cảnh Ngôn, em muốn đi ngủ! Anh làm gì đó? – Mạc Cẩn bất mãn vì bị quấy rầy.
– Vậy thì tốt quá! Anh cũng muốn ngủ, chúng ta cùng nhau ngủ đi.