Hôn lễ của Ôn Hinh được cử hành, khắp nơi đều là nam thanh nữ tú diện quần áo đủ mọi loại màu sắc. Nghi thức hôn lễ vừa mới kết thúc, mọi người từ từ nhập tiệc, cô dâu và chú rể cũng đã thay lễ phục dạ hội bắt đầu tiếp đón khách.
Giúp Ôn Hinh uống rượu mới có vài ly mà Mạc Cẩn đã ngà ngà say, gương mặt cô ửng hồng, ngay cả trong mắt cũng có vài phần sương mờ. Nhưng say như thế trông Mạc Cẩn lại càng hấp dẫn, trong sảnh tiệc có không ít những thanh niên trẻ tuổi tỏ ra có tình cảm tốt với phù dâu xinh đẹp này. Vài người can đảm đến bắt chuyện với Mạc Cẩn, chỉ có điều đều bị cô khách sáo từ chối hết.
Vừa mới đuổi khéo một ông chủ nhỏ của một công ty nào đó xong, Mạc Cẩn ngờ ngợ dáo dác nhìn quanh, không phát hiện được gì. Từ lúc bắt đầu đến giờ cô luôn có cảm giác kì lạ trong lòng, cứ có cảm giác hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nhất là những lúc cô nói chuyện cùng những người đàn ông kia, cái cảm giác bị người khác nhìn chăm chú này ngày càng mãnh liệt.
Nhưng cô đã quan sát xung quanh vẫn không phát hiện ra gì cả. Chắc là do cô uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác thôi.
Mạc Cẩn nhìn Ôn Hinh ở bên kia, bọn họ đang tiễn khách. Cô muốn nhân cơ hội này lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi, nếu không cô thật sự sẽ chịu không nổi mất. Hôm qua vừa mới hết bệnh, vốn dĩ không nên uống rượu, nhưng mà tửu lượng của Ôn Hinh còn kém hơn cô, lại mang thai không thể uống rượu. Không còn cách nào, bạn thân kiêm phù dâu này đành phải uống thay cô dâu thôi.
Có vài lần không thể tránh khỏi bị người ta mời thêm mấy ly, đầu cô càng lúc càng quay, hơn nữa cũng có cảm giác muốn hôn mê.
Mạc Cẩn vịn cầu thang, cố gắng đi lên lầu hai. Mới đi được vài bậc, liền không cẩn thận vấp chân, cả người đổ nhào về phía bậc thang. Mạc Cẩn nhắm chặt mắt chịu trận.
Nhưng 30 giây trôi qua, một phút trôi qua, hình như cơn đau đớn cô đang chờ đợi vẫn không thấy đâu. Mạc Cẩn từ từ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt nâu trong suốt, ấm áp đang cười, chủ nhân đôi mắt là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cẩn thận đỡ Mạc Cẩn dậy, Mạc Cẩn vội vàng nói:
– Cảm ơn.
– Tiểu thư đừng khách sáo, có bị thương không? – Người đàn ông kia trả lời, trong đôi mắt ấm áp có vài phần quan tâm.
Mạc Cẩn thử đi vài bước, phát hiện không có trật chân, cô cười với người đàn ông kia:
– Không có, vừa rồi may là có anh, rất cảm ơn.
Lúc này Mạc Cẩn mới nhìn rõ gương mặt của người đàn ông vừa giúp mình.
Người đàn ông này khoảng chừng 27 28 tuổi, nét mặt tuấn tú, mặc dù vẫn còn kém hơn Cố Cảnh Ngôn một chút, nhưng cũng có khí chất nho nhã lịch sự.
– Tôi đỡ cô lên trên – Người đàn ông không để ý đến sự khách sáo của Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn không tiện từ chối, cô cười cười để anh ta đỡ mình lên lầu hai.
Đến lầu hai, Mạc Cẩn có phần lúng túng, cô không biết phải giải thích thế nào về việc mình có thể tự đi. Những người đàn ông trước cô có thể đuổi được, nhưng mà người đàn ông trước mặt này nói thế nào cũng đã giúp đỡ mình, không thể từ chối thẳng thừng được.
Người đàn ông nhận ra Mạc Cẩn khó xử, khẽ cười, trong ánh mắt vẫn là tia ấm áp, nhẹ nhàng nói:
– Tiểu thư cứ đi nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy nữa.
Mạc Cẩn cười xấu hổ, nhưng giọng nói vẫn rất chân thành:
– Cảm ơn anh.
– Có duyên gặp lại – Nói xong, người đàn ông xoay người rời đi.
– Có duyên gặp lại – Cũng không biết anh ta có nghe được không, nhìn bóng người đàn ông rời đi, Mạc Cẩn chỉ cười cười, cũng không nghĩ gì nhiều, xoay người đi về hướng phòng nghỉ của mình.
Đến trước phòng, cầm chìa khóa mở cửa, cô vào phòng, cửa vừa được đóng, còn chưa kịp quay người lại, thân thể cô đã bị một đôi tay cường tráng từ phía sau ôm lấy.
– A!!! Ai đó??! – Mạc Cẩn giật nảy mình, cô tức giận, phòng của cô tại sao lại có người khác ở đây?!
– Mèo hoang nhỏ.
Phía sau vọng tới giọng nói mà Mạc Cẩn muốn quên cũng không quên được, hơi ấm phun bên tai khiến cô rùng mình một trận.
– Anh… sao anh lại ở chỗ này?!! – Mạc Cẩn kinh ngạc đến mức quên mất nghi vấn trong đầu mình. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn vẻ mặt bí hiểm của Cố Cảnh Ngôn.
– E hèm, mèo hoang nhỏ, em trốn cũng lâu thật đấy! – Cố Cảnh Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, anh rất muốn hung hăng nhét cô gái nhỏ này vào trong thân thể mình, như vậy anh sẽ không còn sợ cô sẽ chạy khỏi anh nữa.
– Tôi muốn trốn đấy, thì sao nào! – Nghe anh nói vậy, Mạc Cẩn cũng tức giận, lập tức sẵng giọng.
– Thì sao à? – Cố Cảnh Ngôn cười nham hiểm khiến cho Mạc Cẩn sợ hãi – Không sao cả, chỉ là…
Ngay lúc Mạc Cẩn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Ngôn đã cúi đầu, cuồng dã hôn lên đôi môi khiến anh bị dày vò mỗi đêm trong giấc mộng kia, như thể anh dùng hết sức mình, chà đạp đôi môi đỏ mọng của cô, gian xảo mút vào.
– Ưm… đau…. ưm…
Mạc Cẩn bị hôn đến đau nhức, nhưng không thể kháng cự mà chỉ có thể không ngừng kêu ư ử dưới nụ hôn bá đạo mà cuồng nhiệt kia.
– Chỉ là muốn dạy dỗ em một chút thôi…
Buông đôi môi bị hôn đến sắp nghẹt thở của cô gái nhỏ ra, Cố Cảnh Ngôn cười đắc ý như một ác ma nham hiểm xảo trá.