“Đúng vậy, sáng hôm nay mẹ gặp mặt vợ chồng Ngô Định Thiện, bảo bọn họ khuyên Đào Du Du rời khỏi con.” Đến đây, Ngả Cầm Thị không muốn giấu diếm bất cứ điều gì hết, dù sao bà không nói, Vũ Văn Vĩ Thần cũng sẽ biết.
Tuy Vũ Văn Vĩ Thần đã đoán được kết quả như thế, nhưng hôm nay nghe chính miệng Ngả Cầm Thị thừa nhận, vẻ mặt của anh như chìm vào đáy biển lạnh lẽo.
Không nhìn đến Ngả Cầm Thị, anh lập tức đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm dãy số phòng làm việc của Hồ Ứng.
“Vâng, Tổng Thống.” giờ phút này Hồ Ứng đang ở phòng làm việc bên cạnh ghi chép lại công việc, chuẩn bị xuống nhà ăn nhân viên dùng cơm trưa, nghe thấy điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh ta lập tức cầm điện thoại lên trả lời.
“Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn bắt đi, mục đích của cô ta có phải là vì Lý Trường Dũng không, cậu thông báo cho bộ giao thông ngay lập tức, bảo họ kiểm tra camera giám sát xem xe của cô ta đưa Tiểu Bồ Đào rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô rồi đi đâu, phải dùng tốc độ nhanh nhất tra rõ hướng đi của cô ta, sắp xếp cục cảnh sát đi cứu người. Ngoài ra, Lý Mỹ Ngôn chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến uy hiếp chúng ta, cậu giữ điện thoại, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tiểu Bồ Đào.” Vũ Văn Vĩ Thần phân phó một hơi xong mọi chuyện, sau đó cúp điện thoại, chân mày hơi nhíu lại.
“Vĩ Thần, có phải con điên rồi không? Loại chuyện này không phải để cục cảnh sát điều tra sao? Tại sao con muốn đích thân ra lệnh? Bây giờ ngay cả Tiểu Bồ Đào gì đó có phải bị người ta bắt cóc hay không còn chưa rõ, con tùy tiện hành động như thế, có phải…. ….” Ngả Cầm Thị đang định giáo huấn Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lời của bà còn chưa nói hết, lại đối mặt với ánh mắt sắt bén của Vũ Văn Vĩ Thần bắn tới.
“Từ giờ trở đi, con làm chuyện gì cũng không hy vọng người nhúng tay vào, thấy người là mẹ nên con nể mặt, con tha thứ cho việc hôm nay mẹ vô lễ với vợ chồng Ngô Định Thiện, nhưng con hy vọng đây là lần cuối cùng.” Vẽ mặt anh đều lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị, từng lời từng chữ đều nói nghiêm túc.
“Cái…….Cái gì? Trời ạ,… …..Con vì một con đàn bà, ngay cả cha ruột của đưa bé cũng không biết là ai, mà nói chuyện với mẹ con như thế à, đây là con báo đáp công ơn nuôi dưỡng đối với mẹ sao?” Ngả Cầm Thị bị vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần dọa sợ hãi, bà nhất thời nhục chí, suýt chút đã tức đến không thở nổi.
“Đủ rồi, con bé không phải là con ngoài giá thú, mẹ đừng nói lung tung.” Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đã hoàn toàn tức giận, vốn Đào Du Du rời đi, Tiểu Bồ Đào mất tích cũng làm anh đủ phiền rồi, mà tất cả tạo nên hậu quả này lại là mẹ của anh, nhưng điều làm anh không thể chịu được nhất chính là thân là đầu sỏ gây ra chuyện, nhưng ngay cả một chút hối hận bà cũng không có.
Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần rống như thế, cảm xúc hơi bị mất khống chế, bà chợt đứng lên từ trên ghế sô pha, đi đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, nói lớn tiếng với anh: “Con vì một con đàn bà Đào Du Du phóng đãng sinh con cho người khác mà đối với mẹ như thế, con thật làm mẹ quá thất vọng rồi.”
“Mẹ thì biết cái gì, mẹ đừng dùng những tư tưởng dơ bẩn vu oan cho Đào Du Du, trên đời này, không có người phụ nữ nào trong sạch hơn cô ấy. Bây giờ con không muốn cãi nhau với mẹ, trưa nay con sẽ sắp xếp máy bay đưa mẹ rời đi.” Lúc này lửa giận của Vũ Văn Vĩ Thần đã lên đến cực điểm, nhưng ngại Ngả Cầm Thị nói thế nào cũng là mẹ của anh, anh chỉ có thể kiềm nén lần nữa.
“Con……..Bây giờ con vì con đàn bà kia mà đuổi mẹ đi?” Ngả Cầm Thị nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề, không thể tin những gì bà nghe được.
“Đúng.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào Ngả Cầm Thị trước mặt, giờ phút này anh không thể làm bất cứ nhượng bộ nào nữa, dù sao giờ phút này, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, nhưng ít ra một lần này cũng giải quyết được tất cả.
Ngả Cầm Thị vô cùng tức giận, bà không cần nghĩ nhiều, đưa tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó cả người run rẩy chỉ vào Vũ Văn Vĩ Thần nói: “Con nghe rõ cho mẹ, chỉ cần mẹ còn sống một ngày nào, tuyệt đối sẽ không để ả đàn bà này dẫn theo con hoang vào của gia tộc Vũ Văn.”
“Con hoang?” Lúc Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy hai chữ này, mặt anh đã tức giận đến méo mó, anh cười nhạt hai tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ lại gọi cháu nội của mình là con hoang…. …….”
“Con nói cái gì? Cháu nội gì chứ?” Ngả Cầm Thị chợt không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần, sắc mặt của bà trở nên tái mét.
“Năm năm trước, vào một đêm kia, sở dĩ con gái của Đào Nguyên Hàm không có ở nhà, là vì đang ở cùng một chỗ với con trai của mẹ, cô ấy chính là cô gái bị con làm tổn thương, năm đó vì để tránh họa, một mình rời khỏi Thành Quốc, vất vả sinh ra một đôi song thai, nuôi dưỡng bọn chúng lớn như thế, bây giờ mẹ gọi đôi song thai này là con hoang, mà con chính là cha ruột của hai đứa con hoang đó, mẹ biết không?” Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần bị Ngả Cầm Thị làm cho kích động đến mất hết lý trí, anh tức giận rống to nói hết chân tướng sự thật cho Ngả Cầm Thị biết.
“Sao…. …….Tại sao có thể như thế?” Ngả Cầm Thị nghe vậy, hai chân đều mềm nhũn, ngồi sững trên mặt đất, gương mặt không thể tin được.
“Năm đó Đào Nguyên Hàm vì cha mà mất đi mạng sống, con gái của ông ấy vì vậy mà mất đi hạnh phúc, năm năm sau, chẳng lẽ mẹ còn muốn làm cho cô ấy phải trải qua bất hạnh nữa sao? Con đã quyết định cưới Đào Du Du rồi, người nào cũng đừng ngăn cản con, nếu mẹ không thể chấp nhận cô ấy, vậy thì mẹ đi đi.” Đây là quyết định cuối cùng của Vũ Văn Vĩ Thần, cho dù không làm Tổng Thống, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Đào Du Du.
Mà Ngả Cầm Thị hiển nhiên vẫn chưa định thần lại từ trong khiếp sợ to lớn này, bà còn ngồi ngây ngẩn trên mặt đất, hai mắt mở to.