Nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần và Đại sứ Chung Kế Hải cùng nhau xuất hiện ở phòng ăn, lúc này Đào Du Du đã cung kính chờ đợi rồi.
Trên bàn cơm, hoa tươi đã được đổi thành hoa bách hợp, trưởng phòng lễ tân cũng đứng ở một bên yên lặng chờ đợi khách.
Đi theo Vũ Văn Vĩ Thần và Đại sứ Vân Quốc còn có các bộ trưởng, sau khi mọi người ngồi xuống, Đào Du Du bắt đầu phân phó nhà bếp bưng thức ăn lên, tất cả quá trình cô luôn luôn thật cẩn thận, tận dụng mọi khả năng để làm cho thật tốt.
Lúc trước cô còn làm việc ở phủ Chủ tịch, từng phụ trách qua loại yến tiệc này, chỉ là những người nước ngoài đến phủ Chủ tịch làm khách hầu như được lấy thân phận bằng hữu để mở tiệc chiêu đãi, cho nên không như lần này chính thức trang trọng như vậy, tất cả yến tiệc không khí cũng rất nhẹ nhàng.
Mà lần này là một sự kiện ngoại giao rất dễ nhận thấy, cho nên cũng khó trách Đào Du Du phải phục vụ thật cẩn thận.
“Thật không ngờ, Thương Quốc cũng có bách hợp xinh đẹp như vậy.” Giữa lúc ăn cơm, Chung Kế Hải nhịn không được cất lời khen ngợi.
“Chung Đại sứ không biết trong hoa viên Phủ Tổng thống, có thể gieo trồng cây bách hợp sao?” Một vị bộ trưởng nghe vậy, mặt mỉm cười hỏi ngược lại. Ông ta hiểu rõ hoa bách hợp đối với người dân Vân Quốc rất có ý nghĩa, rất hài lòng với câu nói đó.
“Như vậy, đợi một lúc nữa tôi muốn đi xem một chút.” Chung Kế Hải nghe xong, cảm thấy rất thích thú, Vân Quốc bọn họ là một quốc gia trồng hoa bách hợp đẹp nhất trên toàn thế giới, hiện tại nghe đại thần Thương Quốc nói như vậy, trong lòng không khỏi tò mò.
“Việc này đơn giản, Đào quản gia, đợi lát nữa dùng cơm xong, đãi trà ở hoa viên đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, quay đầu lại phân phó với Đào Du Du đang đứng sau lưng anh.
“Dạ, ngài Tổng thống.” Cô gật đầu đồng ý, rồi rời khỏi phòng ăn, lập tức phân phó nhân viên làm công việc chuẩn bị.