Kiều An Hạ trở lại phòng ngủ, liếc mắt nhìn ảnh cưới của mình và anh, trố mắt nhìn, ngây ngốc,
Thế nhưng chỉ quá hai phút, anh liền đẩy cửa phòng ngủ đi vào, thấy tóc cô vẫn ướt sũng, không nhịn được nhíu mày: “Không sấy tóc, đứng ở đây làm gì thế?”
Kiều An Hạ nghe được tiếng anh, liền hoàn hồn, vội vàng thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn anh cười yếu ớt, chỉ vào ảnh cười nói: “Em phát hiện em rất xinh đẹp.”
Trình Dạng haha hai tiếng, lấy máy sấy, tự nhiên kéo cô ngồi lền đùi mình rồi sấy tóc cho cô.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng máy sấy, phần phật vang lên.
Kiều An Hạ cảm giác được đầu ngón tay của anh vuốt ve tóc mình, nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng trong lòng lại như chìm xuống đáy biển.
Tóc khô, hai người lên giường, Trình Dạng vươn tay ôm eo cô theo thói quen, đây là ám chỉ vợ chồng giữa hai người, Kiều An Hạ biết, anh muốn làm chuyện gì, có thể là hai ngày nay nghe được nhiều chuyện con cái, cô không còn hứng thú, lúc Trình Dạng muốn cởi bỏ dây lưng áo ngủ của cô, cô vươn tay tóm lấy tay anh: “Trình Dạng, hôm nay em hơi mệt.”
Trình Dạng áp môi vào bên tai cô: “Lập tức sẽ tốt lên.”
Khí nóng của người đàn ông phun ở bên tai cô, ngứa ngáy, Kiều An Hạ lại cách xa anh một chút, sau đó làm nũng nói: “Ngày mai được không? Hôm nay em thật sự mệt quá.”
Trình Dạng dừng lại mọi hành động, nhìn chằm chằm cô, nghĩ đến cô kiên trì như thế, không tiếp tục nữa, chỉnh sửa lại áo ngủ, kéo cô vào trong lòng, dung túng nói: “Được”.
Đêm càng thêm sâu, Kiều An Hạ không buồn ngủ, Trình Dạng ở bên cạnh đã hô hấp đều đều, ngủ được rồi.
Kiều An Hạ nghiêng đầu nơi tim anh, nghe tiếng tim đập có lực, không nhịn được ngẩng đầu, ngắm gương mặt của anh, vẫn anh tuấn như cũ, cô nhìn, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên.
Cô nghĩ nhiều, nghĩ có thể sinh cho anh một đứa bé… Mặc kệ là trai hay gái, anh nhất định rất thích, nhưng quan trọng hơn, đó chính là kết tinh tình yêu của hai người.