Kiều An Hảo nhìn Lâm Thi Ý rời khỏi, cũng muốn lên tiếng chào hỏi Tôn tổng rồi đi luôn. Kết quả cô còn chưa kịp mở miệng, bầu Tôn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, cười tít mắt đã mở miệng: “Tiểu Kiều, lát nữa có muốn vào phòng vip ngồi không? Không ít người bên đoàn phim đều ở đấy.”
Kiều An Hảo cong khóe môi, từ chối khéo: “Tôn tổng, thật rất xin lỗi, tôi đã có hẹn với chị Dương đánh bài, chắc là cô ấy đang đợi tôi.”
“Đánh bài? Nhắc tới, anh cũng hơi ngứa tay đây. Đợi lát nữa anh cũng qua so tài với các em.” Bầu Tôn dừng một chút, còn nói: “Đúng lúc anh đang chuẩn bị đầu tư cho phim mới, cuối năm mới quay, đến lúc đó chắc bộ Khuynh Thành Thời Gian cũng đã quay xong, chúng ta vừa đánh bài vừa bàn xem em có hứng thú với bộ mới hay không.”
Bầu Tôn đã nói đến vậy, Kiều An Hảo muốn từ chối cũng khó, chỉ có thể miễn cưỡng cười đồng ý.
–
Lúc Lâm Thi Ý vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng karaoke, Lục Cẩn Niên liền đứng dậy xách áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo để lại một câu: “Mọi người chơi vui đi, tôi còn có việc”, liền xoay người đi ra cửa.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên vội vã hướng phía mọi người trong phòng cười “xin lỗi”, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lục Cẩn Niên bước đi rất nhanh, trợ lý theo sát phía sau, nhưng lại không dám tới gần, luôn duy trì một khoảng cách. Mãi đến tới gần thang máy, trợ lý mới tiến lên hai bước, vượt qua Lục Cẩn Niên, nhấn nút thang máy.