Phòng khách sạn thì hạn chế, mà đoàn làm phim thì có nhiều người, bởi vì ngoại trừ một ít đại minh tinh có phòng riêng ở ngoài, những minh tinh khác đều là cùng người đại diện của mình ở chung một phòng.
Kiều An Hảo và Triệu Manh về đến phòng, nghỉ ngơi chốc lát, hai người liền cùng nhau đi lên nhà hàng trên tầng ba của khách sạn ăn bữa tối.
Bữa tối là một bữa tiệc buffet, Kiều An Hảo và Triệu Manh cầm đĩa đi lấy những món mình thích, lúc đang tìm chỗ ngồi, bầu Tôn ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa hướng về phía Kiều An Hảo vẫy vẫy tay : “Tiểu Kiều, lại chỗ này ngồi, bàn một chút về phần diễn ngày mai.”
Bầu Tôn ngồi bàn sáu người, nhưng đã có năm người ngồi : đạo diễn, nam chính Trình Dạng, Tống Tương Tư, còn có Lục Cẩn Niên, chỉ còn lại một ghế trống, thật khéo đúng ngay bên cạnh Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo bưng dĩa đi tới trước bàn ăn, cước bộ hơi dừng một chút, thẳng đến khi bầu Tôn mở miệng lần nữa rủ cô ngồi, Kiều An Hảo mới nâng mí mắt thật nhanh nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên. Anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ thờ ơ ăn. Kiều An Hảo lúc này mới cẩn thận đặt dĩa lên bàn, sau đó tư thế cứng ngắc ngồi xuống.
Đạo diễn đang nói điểm chính của phần quay ngày mai, thấy Kiều An Hảo, chỉ hướng cô gật đầu một cái xem như chào hỏi, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục huơ tay múa chân nói.
Trên bàn ăn, ngoại trừ Lục Cẩn Niên như không có việc gì ngồi ăn phần của mình, tất cả những người khác đều đặt lực chú ý trên người đạo diễn. Vì vậy Kiều An Hảo cũng không dám động đũa, quy quy củ củ ngồi trên ghế chuyên chú nghe đạo diễn nói.
Cũng may đạo diễn nói cũng không nhiều, rất nhanh liền nói xong, sau đó mọi người mới đều động đũa.
Bầu Tôn ngồi đối diện Kiều An Hảo, lúc cầm lấy chiếc đũa, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, sau đó cười híp mắt hỏi một câu : “Ngày mai tiểu Kiều có cảnh quay của em, đã thuộc lời kịch chưa?”
“Dạ, rồi.” Kiều An Hảo cười gật đầu một cái, trả lời.
“Em ăn ít vậy?” Bầu Tôn nhìn thoáng qua trong dĩa của Kiều An Hảo, mở miệng hỏi.