Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 242


Chương 242: Có vấn đề khi đi lại

Ca phẫu thuật kéo dài ròng rã ba tiếng đồng hồ, lúc bác sĩ bước ra, khuôn mặt của bác sĩ lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Ông cụ Ngô vội vàng đứng lên hỏi: “Bác sĩ, làm sao vậy, thẳng bé nhà tôi không xảy ra chuyện gì chứ?”

Giọng nói của ông cụ đầy sốt ruột, con mắt đục ngầu già nua không giấu được vẻ lo lắng.

Trần Bách Nhã liếc nhìn ông ngoại, không nói gì, nhưng mà ánh mắt lại nhìn bác sĩ đầy mong đợi, hy vọng Ngô Thành Nam mau chết đi Bác sĩ nhìn ông cụ đang rất sốt ruột trước mặt, thở dài một hơi, nói: “Tính mạng thì không có vấn đề, nhưng bàn chân kia bị đè trong xe quá lâu, sau này có thể gặp một số vấn đề về đi lại”

Ông cụ nghe đến đây, cây gậy chống trong tay đều cầm không được, cả người lung lay sắp ngã.

Trần Bách Nhã vội vàng bước tới đỡ ông ngoại, chân của Ngô Thành Nam xảy ra vấn đề khiến anh ta rất vui vẻ, nhưng anh ta không muốn sức khỏe ông ngoại xảy ra chuyện gì.

“Ông ngoại, ông có sao không?”

Ngô lão gia tử vịn tay Trần Bách Nhã để đứng vững, bằng mắt thường có thể thấy được lại già nua hơn một chút, nhìn chảm chăm bác sĩ, run rẩy hỏi: “Bác sĩ, anh, anh có thể nói kỹ một chút đi được không? Cái gì gọi là có vấn đề về đi lại?”

Bác sĩ giải thích: “Thông thường, đi bộ không phải là vấn đề lớn, nhưng mà không thể đi quá nhanh, nếu là đi quá nhanh hoặc chạy quá nhanh, có thể nhìn ra sẽ có chút… Tập tễnh”

Bác sĩ do dự hồi lâu mới nói ra mấy chữ cuối cùng Ông cụ siết chặt tay, nhưng cũng không suýt ngất như lúc đầu.

Ông cụ vốn đã chuẩn bị tâm lý cho điều †ồi tệ nhất, nhưng mà thực tế bác sĩ nói vẫn tốt chút so với những gì ông cụ tưởng tượng.

Sắc mặt Trần Bách Nhã không thay đổi, nhưng trong lòng đang nở hoa.

Ngô Thành Nam là người có lòng tự trọng cao, nếu anh ta biết sau này sẽ là người què, nhất định sẽ không chấp nhận được. Anh ta coi trọng mặt mũi nhất, mỗi lần ở bên ngoài đều đem mình ngụy trang kiểu chó khoác da người, giả thành dáng vẻ của một cậu ấm nhẹ nhàng hiểu biết, nếu như trở thành một tên què, vậy khả năng anh ta sau này sẽ không dám đến các bữa tiệc.

Nhưng mà ngại việc ông cụ còn ở đây, nên Trần Bách Nhã cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Ngô Thành Nam đã tỉnh lại sau hôn mê, anh ta nằm trong phòng phẫu thuật, nghe thấy được các y tá nói chuyện với nhau, khi bị đẩy ra, sắc mặt đen như mực, cũng không thèm giả thành dáng vẻ dịu dàng như ngọc như trước nữa, ánh mắt âm u đông lạnh.

Cô y tá đẩy anh ta ra mím chặt môi, không dám nói lời nào trước mặt anh ta.

Ông cụ bước lên phía trước, vỗ võ tay anh 1a, nói: “Cháu của ông có thể yên tâm chữa bệnh tại nhà, ông sẽ cho cháu sử dụng thiết bị và thuốc tốt nhất, mời những chuyên gia có tiếng tăm nhất chữa khỏi chân cho cháu.”

Ông cụ Ngô nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh ta, còn tưởng rằng anh ta sẽ mất bình tĩnh, tức giận làm loạn lên, nhưng không ngờ rằng dáng vẻ anh ta lại biết điều như vậy, nhất thời ông cụ cảm thấy lòng càng thêm đau khổ.

Trần Bách Nhã lạnh lùng nhìn, anh ta có thể thấy Ngô Thành Nam đã ở giới hạn, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn chịu đựng, làm ra bộ dạng đáng thương này, tranh thủ dành được sự thương hại của ông cụ, tranh thủ cơ hội ở lại thành phố An Lạc, nhìn thực sự chướng mắt.

Thấy ông cụ mang người rời đi, y tá đẩy Ngô Thành Nam vào phòng bệnh.

Trần Bách Nhã nghĩ một chút, lập tức đi theo, ghé vào tai Ngô Thành Nam nói nhỏ: “Anh đắc ý lắm hả? Cuối cùng cũng không phải đi tới chỗ chim không thèm ỉa đấy, mục đích của anh cuối cùng cũng đạt được rồi đấy”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Ngô Thành Nam nhíu mày, tối tăm nhìn anh ta.

Bây giờ tâm tình anh ta đang rất xấu, vừa rồi ông cụ ở đây, anh ta cố nén tính khí, nhưng mà Trần Bách Nhã tên súc sinh này lại không biết sống chết tiến lên khiêu khích anh ta, còn cố ý nói chuyện chọc tức anh ta.

Ngô Thành Nam thật hận không thể chơi chết anh ta ngay bây giờ, cho khỏi phải đứng trước mặt anh ta, chướng mắt.

“Đừng giả bộ, sớm không bị tai nạn xe, muộn không xảy ra tai nạn, hết lần này đến lần khác cứ vừa ra khỏi thành phố An Lạc là xảy ra tai nạn. Nếu không có chuyện kỳ quái trong đó, nói ra ai sẽ tin?”

Trần Bách Nhã nghiến răng nói nhỏ bên tai Ngô Thành Nam, cười lạnh một tiếng: “Tài xế bị anh đâm vào sau xe đã nói là anh đột ngột tăng tốc đụng vào xe của anh ta, anh còn dám nói là anh không có ý gì trong đó?”

Ngô Thành Nam nhíu mày, lại bị Trần Bách Nhã nhìn ra, Trần Bách Nhã có thể nhìn ra, vậy thì ông cụ chỉ sợ cũng đã nhìn ra được.

Nghĩ đến thái độ vừa rồi của ông cụ đối với chính mình, Ngô Thành Vũ cảm thấy an tâm hơn một chút, ông cụ đã nhìn ra, lại còn quan tâm lo lắng cho anh ta như vậy. Vậy trong lòng ông cụ, đứa cháu trai là anh ta vẫn rất quan trọng.

Nghĩ đến đây, Ngô Thành Nam cười cười với Trần Bách Nhã: “Làm sao vậy, hiện tại ít nhất tôi còn được ở lại, chờ lúc tôi hồi phục rồi, là lúc các người bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngô đấy, anh đắc ý cái gì?”

Trần Bách Nhã nghĩ đến thái độ của ông cụ đối với mình, so với thái độ của ông cụ đối với Ngô Thành Nam, đúng là một trời một vực, trong lòng càng thêm sửng sốt.

Anh ta biết Ngô Thành Nam nói không sai, ghen ghét trong lòng gần như bay lên trời Anh ta nghiến răng, trào phúng nói: “Có được nhà họ Ngô thì làm sao? Anh còn không phải vẫn là tên què, tên thọt sao?”

Nói xong trực tiếp rời đi Sắc mặt Ngô Thành Nam tối sầm lại, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, khuôn mặt tuấn tú kia trông còn đáng sợ hơn quỷ, y tá rùng mình một cái, không dám nói lời nào, yên lặng đẩy anh ta đến phòng bệnh do nhà họ Ngô chuẩn bị Sắp xếp xong cho Ngô Thành Nam, vừa đi ra, đã nghe thấy trong phòng có tiếng loảng xoảng do người đập đồ vật, động tĩnh rất lớn.

Cô y tá tái mặt vì sợ hãi, may mản thay cô ta đã ra kịp thời, nếu không chừng người gặp nạn là cô ta cũng nên.

Có những y tá khác đi ngang qua, thấy cô y tá, họ mỉm cười nháy mắt với cô: “Nghe nói người bệnh ở phòng này là cậu chủ Năm, cô được sắp xếp đến chăm sóc cho anh ta, liệu chim sẻ có trở thành phượng hoàng hay không? Một bước lên trời”

Nghe xong, cô y tá tức giận trừng mắt nhìn đồng nghiệp một chút: “Nếu cô muốn chăm sóc anh ta, tôi đổi cho cô.”

Ở cùng một chỗ với loại người tâm tình không ổn định này, đừng nói là một bước lên trời, để cô ta lên trời tại chỗ, cô ta cũng sẽ không làm.

Ông cụ Ngô giải quyết xong việc của Ngô Thành Nam, đi thắng đến nhà họ Hoắc.

Ông cụ tưởng rãng lúc này Hoắc Tùng Quân có lẽ đã tới công ty, chỉ có ông nội Hoắc ở nhà, chỉ cần ông cụ chơi bài tình cảm một chút, ai cũng đều có cháu trai, hẳn là có thể khơi dậy lòng thông cảm của ông nội Hoắc, là có thể thuận lợi giữ Ngô Thành Nam ở lại thành phố An Lạc.

Không ngờ vừa được người hầu của nhà họ Hoắc đưa vào, đã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân ngôi trên sô pha, trên môi nở nụ cười, nhìn ông cụ.

Ông cụ Ngô sửng sốt.

Người này sao lại ở đây, không phải là đến công ty sao, nhìn dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân, dường như đã đoán được ông ta tới làm gì rồi.

Ông ta nghĩ đến việc muốn chuẩn bị nói, cảm thấy có chút chột dạ.

Hoắc Tùng Quân đứng lên, cung kính mm cười nói với ông cụ Ngô: “Lúc cháu vừa trở về thì nghe thấy trên cành hoa trong vườn có tiếng chim hót, không ngờ chưa đến mười phút, ông đã đến đây rồi. Ông có tin tức tốt gì muốn nói cho cháu sao?”

Câu này lập tức làm cho ông cụ Ngô nghẹn xanh mặt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.