Chương 226: Sáng tỏ
Trong sân nhà họ Hoắc vô cùng yên Tĩnh.
Ngô Thành Nam cúi đầu, khom người.
Việc làm động tác này, nói ra những lời nói kia, hơn nữa còn cúi đầu trước Hoắc Tùng Quân, những chuyện này đã khiến anh ta tốn không biết bao nhiêu khí lực.
Trước đó, anh ta thật sự đã làm sai, anh ta không nên vì cái lợi trước mắt mà suy nghĩ tới việc giết chết Hoắc Tùng Quân, nghĩ rằng làm như thế là có thể vượt qua được tập đoàn Hoắc Kỳ, anh ta nghĩ sai hoàn toàn.
Anh ta cảm thấy việc mình sai cũng chỉ có mỗi cái này, không còn gì khác.
Vì để sau này có thể thuận lợi thừa kế tập đoàn Ngô Đạt, vì để ông cụ Ngô không cảm thấy thất vọng với anh ta, anh ta không thể không nói xin lỗi. Thế nhưng sau này, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đòi lại những thứ đó.
Trong lòng Ngô Thành Nam thầm phỉ nhổ, mượn việc đang cúi đầu, không người nào có.
thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, sự lạnh lùng trong mắt anh ta không ngừng tỏa ra, lộ ra vẻ điên cuồng.
Thế nhưng những tưởng rằng anh ta chỉ cần xin lỗi, đồng ý quay phim lại thì nhà họ Hoắc sẽ tha cho anh ta thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, không một ai lên tiếng.
Bọn họ cứ để mặc Ngô Thành Nam khom người như thế, không một người nào liên tiếng nói gì.
Ánh mắt Ngô Thành Nam ngưng trệ một lúc, tràn đầy vẻ khó tin.
Một lúc sau, Hoắc Tùng Quân mối lên tiếng: “Tổng giám đốc Ngộ, lời xin lỗi này của anh đúng là máy móc thật đấy.”
Đã làm gì cũng không hề nói ra chỉ bảo rằng vì cái lợi trước mắt. Trong khoảng thời gian này, có người nào không biết nhà họ Hoắc và nhà họ Ngô mâu thuẫn, Ngô Thành Nam đối đầu với Hoắc Tùng Quân đâu chứ.
Tại sao nhà họ Ngô lại bị mất lợi ích, không phải đều do Hoắc Tùng Quân làm sao?
Mặc dù Ngô Thành Nam đang xin lỗi thế nhưng cũng đang ám chỉ việc Hoắc Tùng Quân ép anh ta nên anh ta mới làm những việc mất lý trí như thế.
Còn về phần anh ta đã làm gì thì anh ta không hề nói ra, cho dù có ghi hình đăng lên trang cá nhân chính thức của công ty thì cộng đồng mạng cũng chỉ biết suy đoán, rất ít người nghĩ có liên quan tới tính mạng, chỉ nghĩ đến việc giở thủ đoạn trong việc buôn bán.
Còn nhắc tới ông cụ Hoắc là đang ám chỉ trưởng bối nhà họ Hoắc cậy thế lên mặt, bắt ép anh ta tới đây xin lỗi Làm sao người nhà họ Hoắc không nhận ra được tâm tư của anh ta chứ, mặc dù Bạch Hoài An không hiểu về việc kinh doanh thế nhưng cũng cảm thấy lời xin lỗi này của Ngô Thành Nam có gì đó không đúng.
Anh ta phủi sạch hết mọi trách nhiệm thế nhưng từng câu từng chỉ nói ra đều đang chỉ trích tập đoàn Hoắc Kỳ, nói mình bị oan ức. Dù có làm chuyện gì sai cũng là do nhà họ Hoắc ép buộc, phải xin lỗi cũng do bị nhà họ Hoắc ép, để mọi người thương xót cho anh ta sao?
Dã tâm của người này cũng quá dối trá.
Mẹ Hoắc cũng hiểu vô cùng rõ ràng, vẻ mặt tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Nói xin lỗi mà cũng quanh co lòng vòng như thế. Ông nội cậu không dạy dỗ cậu sao? Mới tí tuổi đầu đã có tâm tư như thế, chẳng trách vì sao lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi như thế”
Bà ấy cũng không nói rõ Ngô Thành Nam đã làm những chuyện gì, đây là điều mà nhà họ Hoắc đã đồng ý với nhà họ Ngô thế nhưng qua những từ ngữ như bỉ ổi, đáng ghét đã đủ nói lên chuyện mà Ngô Thành Nam đã làm vô cùng đáng ghét.
Ngô Thành Nam nghe thấy thế, trên mặt anh ta hiện lên vẻ đắc ý, anh ta thật sự có ý như thế.
“Ngô Thành Nam, nói xin lỗi thì phải có thành ý một chút, đừng có giở những trò đó ra” Âm thanh trầm thấp của Hoắc Tùng Quân vang lên, để lộ vẻ thờ ơ: “Nếu anh không thành tâm thì cũng không cần tới nhà họ Hoắc, tôi bị thủ đoạn đê hèn của anh làm cho bị thương vô cùng thê thảm, vì thế cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ dối trá đó của anh để tâm trạng lại bị làm tổn thương”
Ngô Thành Nam âm thầm chơi anh vậy thì anh cũng sẽ chơi lại thôi. Sinh ra trong những gia đình như thế, có ai mà không biết dùng chiêu này chứ.
Anh vừa nói xong, người nhà họ Hoắc cười một tiếng thế nhưng ông cụ Hoắc lại im lặng suốt quá trình đó, để mặc cho Hoắc Tùng Quân phát huy năng lực Người cháu trai này của ông cụ, có nhiều thủ đoạn hơn ông cụ nhiều vì thế ông cụ chỉ cần ngồi ở đây xem kịch hay là được rồi.
Ngô Thành Nam nghe thấy tiếng cười khẽ, bởi vì anh ta đang cúi đầu, máu đọng trên não nên có chút choáng váng, nằm đấm trên tay anh ta siết chặc, cố găng khống chế bản thân mình.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Tùng Quân sẽ lại chơi anh †a một cú nữa, lần này cuối cùng anh ta cũng đàng hoàng hơn.
“Tổng giám đốc Hoắc, là lỗi của tôi, tôi nên dùng những thủ đoạn hạ lưu như: cạnh tranh với anh, khiến anh bị tổn thường, khiến nhà họ Hoắc gặp nhiều phiên phức, là lỗi của tôi, mong anh có thể tha thứ cho tôi”
Anh ta nói xong thì nhanh chóng cúi người xuống chín mươi độ.
Hoắc Tùng Quân liếc anh ta một cái, lúc này mới nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh thế nhưng sẽ không tha thứ cho anh Hoắc Tùng Quân nói thế cũng đã được xem là tốt rồi, Ngô Thành Nam đứng dậy ngẩng đầu lên, sau đó kêu người kia tắt máy quay đi chuẩn bị chào tạm biệt rồi ra về. Thế nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hoắc Tùng Quân cắt ngang.
“Anh còn sót một người kia kìa.”
Mặt Ngô Thành Nam hiện lên vẻ nghỉ ngờ, kết quả thấy Hoắc Tùng Quân hất căm chỉ cho anh ta người bên cạnh.
Anh ta đưa mắt nhìn sang, sau khi nhìn thấy đôi mắt sáng bóng của Bạch Hoài An thì vẻ mặt lập tức trở nên căng thắng.
Hoắc Tùng Quân đang muốn bảo anh ta xin lỗi Bạch Hoài An sao?
Vẻ mặt Ngô Thành Nam vừa tức vừa giận, trợn mắt nhìn anh, không thể lên tiếng Muốn anh ta cúi đầu với Hoắc Tùng Quân anh ta có thể làm thế nhưng muốn anh ta cúi đầu với người phụ nữ Bạch Hoài An này thì anh ta không làm được.
Bạch Hoài An nhìn ánh mắt khinh thường của anh ta, chân mày nhíu chặt.
Ngô Thành Nam đang xem thường cô sao?
Anh ta muốn giết chết cô thế nhưng cuối cùng lại bị bại lộ, thế mà một câu xin lỗi cũng không nói với cô, vẫn xem thường cô như trước.
Bạch Hoài An ho nhẹ một tiếng, thở dài một tiếng sau đó thấp giọng nói với Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, thôi không cần đâu anh, Ngô Thành Nam là ai chứ, chính là người thừa kế của tập đoàn Ngô Đạt, là trời đấy. Nếu bắt anh ta xin lỗi em thì ép buộc người ta rồi, hay là thôi đi anh. Là do em không cứng, dù anh ta có làm gì em thì cũng không xứng để nhận được một lời xin lỗi từ anh ta đâu”“
Trong trà có mùi trà, Bạch Hoài An nói xong lời này cũng cảm thấy nổi da gà khäp người.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, khóe miệng anh cong lên, nhìn về phía Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam, tôi không nói tới việc anh tắt máy quay đi, là vì không muốn Hoài An xuất hiện trong ống kính thế nhưng cũng không phải là ngầm cho phép anh được quyên không xin lỗi Hoài An”
Trước lúc anh ta tới đây thì đã dặn chuyên viên quay phim chỉ quay mỗi anh ta, không để Bạch Hoài An xuất hiện trong cảnh quay của anh ta.
Lấy tình huống hiện giờ của Bạch Hoài An, nếu như dính dáng tới anh ta thì cũng không tốt với sự nghiệp của cô. Trước kia, cô đã dành tất cả sự cố gắng cho nhãn hiệu của tập đoàn Hoắc Kỳ, cảm thấy cô dựa vào Hoắc Kỳ thì mới có được danh tiếng trong giới thiết kết.
“Hôm qua, khi anh ra tay với tôi thì chắc hẳn anh cũng biết Hoài An đang trên xe tôi, vậy thì anh cũng muốn cô ấy chết. Thế nhưng may là mạng của hai bọn tôi lớn nên mới còn sống, anh nói xin lỗi tôi thì có phải vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi không?”
Hoắc Tùng Quân nói xong, thấy vẻ mặt căng thẳng của Ngô Thành Nam, dáng vẻ đứng im không nhúc nhích, thì lên tiếng kéo tay Bạch Hoài An: “Nếu như anh ta không chịu xin lỗi thì bây giờ anh sẽ gọi cho ông cụ Ngô, xem ra giao dịch giữa nhà chúng ta và nhà họ không thể thực hiện được nữa rồi”
Anh vừa nói xong, ánh mắt Ngô Thành Nam run lên, anh ta hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Tôi sẽ xin lỗi.”
Hoắc Tùng Quân nghe thấy thế, vẻ mặt lộ vẻ hưng phẩn, kéo Bạch Hoài An ngồi xuống: “Đừng có nói tôi ép anh đấy nhé, rõ ràng anh đang đuối lý, là do anh sai trước.”
Ngô Thành Nam siết chặt nằm đấm, cánh tay bị quần áo che phủ nên không ai nhìn thấy trên tay anh ta đang nổi gân xanh, muốn đánh người ngay lập tức.
Hoắc Tùng Quân đúng là người thừa kế của ông cụ Hoắc, chiếm được chỗ tốt còn không quên khoe tài.
Anh ta nói lại những lời vừa nói ban nãy, sau đó bày ra tư thế cúi người, cả người giống như không có cảm xúc gì chết lặng nói ra lời xin lỗi máy móc.
Bạch Hoài An chờ tới khi anh ta cúi người xuống thì mới lên tiếng: “Ôi, tổng giám đốc Ngô, anh đừng làm thế, tôi không cần anh phải xin lỗi tôi đâu. Tôi luôn là một người thấu tình đạt lý, thích lấy đức báo oán, anh đừng quá khách sáo.”
Ngô Thành Nam cần răng, sắc mặt càng lúc càng căng thắng, cảm giác mình sắp bị làm cho tức tới mức hộc máu.
Người thấu tình đạt lý, lấy đức báo oán, vậy tại sao không nói trước khi anh †a cúi người chứ, chờ tới khi anh ta xin lỗi xong rồi thì mới nói thì còn ý nghĩa gì!
Những người có mặt ở đây nghe thấy lời của Bạch Hoài An thì chỉ có một suy nghĩ chính là đúng là bạn gái của Hoắc Tùng Quân có khác, tính cách giống hệt anh, hai người họ đúng là một cặp trời sinh.
Mẹ Hoắc nhìn khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hoài An, nuốt nước bọt một cái, cố gắng nhớ lại những chuyện quá đánh mà mình đã làm với cô, càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền.