Chương 206: Anh tỉnh lại đi
Lúc này xe đã hoàn toàn mất khống chế, không ngừng lao xuống.
Sau một hồi rung chuyển trời đất, chiếc xe đụng mạnh vào thân của một cây đại thụ rồi ngừng lại.
Bạch Hoài An cảm giác như mắt tối sầm lại, đầu óc mê man, mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, tiếng nổ ầm ầm bên tai dần nhỏ lại rồi cuối cùng cũng ngừng hẳn.
Cô dùng tay đẩy đẩy Hoắc Tùng Quân một cái nhưng phát hiện ra không hề nhận được sự đáp lại nào.
Ngay lập tức Bạch Hoài An trở nên luống cuống.
Mặc dù Hoắc Tùng Quân ôm cô rất chặt, nhưng Bạch Hoài An vẫn cảm giác được rằng anh đã mất đi ý thức, cánh tay anh giống như là những chiếc kim sắt, vô cùng cứng rắn, giữ chặt lấy cô, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ buông ra cả.
Trái tim của Bạch Hoài An vẫn luôn run run, cô phải dùng một sức mạnh vô cùng lớn, mãi mới có thể thoát khỏi lồng ngực của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy trên trán của Hoắc Tùng Quân toàn là máu, vẻ đẹp trai tuấn tú thường ngày đã biến mất, khuôn mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua vô cùng đáng sợ.
Bạch Hoài An run rẩy đưa tay tới, chạm vào khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, giọng nói vừa nghẹn ngào, vừa hoảng loạn: “Hoắc Tùng Quân, anh mau tỉnh lại đi… Hoắc Tùng Quân, mau tỉnh lại đi!”
Nhưng Hoắc Tùng Quân không hề đáp lại một tiếng nào, hai mắt anh nhắm nghiền, đôi môi mỏng cũng mím chặt lại, trên môi không còn một tí màu máu nào. Bởi vì cô nâng đầu anh lên nên máu trên trán chảy dọc xuống khuôn mặt tái nhợt của anh khiến cho cô giật mình.
Trên quần áo cũng dính đầy máu.
Bạch Hoài An hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy, cô không nhận ra rằng nước mắt của mình đã rơi xuống từ lúc nào.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, không có sức sống của Hoắc Tùng Quân như bây giờ, cho dù cô có kêu kiểu gì thì anh cũng không trả lời lại.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô sợ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ giống như bố mình bốn năm trước, rời xa cô.
Một lúc lâu sau Bạch Hoài An ổn định lại tâm trạng, cô mạnh mẽ hít một hơi, một tay lau sạch sẽ nước mắt ở trên khuôn mặt.
May sao chiếc xe có chất lượng khá tốt, vì vậy dù cho đầu xe có đụng mạnh vào thân cây, cháy rụi hoàn toàn nhưng trong khoang điều khiển vẫn không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Vết thương trên đầu của Hoắc Tùng Quân chắc là do vừa rồi bị đụng vào tay lái.
May mắn là lúc đó túi khí bung ra, trở thành một tấm nệm nên họ mới có thể an toàn. Vết thương trên đầu anh tuy rằng nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Cửa xe vỡ nát, tạo thành một khe hở rất lớn, không gian bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của một loài chim không rõ tên đang hót.
Bạch Hoài An dùng hết sức đẩy cửa xe ra rồi cô chui ra khỏi xe, nhìn xung quanh để xác định tình hình nơi đây.
Cô không biết ở đây là đâu, trước mặt chỉ có một cái cây đại thụ to lớn, xung quanh hoang vụ, đất đầy sỏi đá, ngay cả một nhành hoa, cọng cỏ cũng không có.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sườn núi mà xe lao xuống, vô cùng cao. Còn có thể nhìn thấy dấu vết mà lúc xe lao xuống dốc để lại, cũng bởi vì sườn núi này rất cao, lại còn dốc nữa nên xe lao rất xa, mãi cho đến khi đụng vào thân cây đại thụ thì mới ngừng lại.
Dốc như vậy thì cho dù một mình Bạch Hoài An thì cô cũng không thể bò lên nổi chứ đừng nói là công thêm Hoắc Tùng Quân, lại càng không khả thi.
Hơn nữa trên người Hoắc Tùng Quân còn có vết thương, không thể không có người ở lại trông nom. Bạch Hoài An sợ rằng nơi rừng núi hoang vu này chính là địa bàn để đám thú hoang hoành hành.
Bạch Hoài An cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô quay lại khoang xeđỡ Hoắc Tùng Quân từ trên xe xuống dưới đất.
Bởi vì sức của cô quá yếu ớt, nên trong lúc di chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo, đụng vào nhiều nơi, nhưng cũng không thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại mà chỉ nhíu mày càng ngày càng chặt, không biết có phải là do vết thương bắt đầu đau đớn hay không nữa.
Bạch Hoài An nửa đỡ nửa kéo, cuối cùng cũng đỡ anh được tới nơi an toàn, đang chuẩn bị kéo anh rời khỏi nơi đây thì dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay đầu lại, lấy một chiếc bật lửa từ trong xe ra.
Bình xăng của xe chắc chắn đã bị đụng hỏng vì vậy có khi đầu trong xe đang rò rỉ dần ra bên ngoài.
Bạch Hoài An nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh.
Cũng may là ở quanh đây không có cỏ khô hay gì hết, vừa đủ để tạo thành một khoảng cách an toàn với chiếc xe, cho dù chiếc xe có bị cháy thì lửa cũng sẽ không lan ra bên ngoài.
Ở đây cũng không có gió, cũng sẽ không khiến cho ngọn lửa lan ra.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Bạch Hoài An nhìn một vòng trong xe, phát hiện không còn bất cứ đồ vật quan trọng nào còn sót lại, rồi mới bắt đầu châm lửa, đốt xe..
Đám người vừa rồi liều mạng truy sát họ còn dùng cả dao, thậm chí còn không tiếc xe hay người cũng nhất định phải đụng vào xe của bọn họ, quyết tâm muốn dồn hai người họ vào con đường chết.
Bạch Hoài An cảm thấy đám người đó nhất định sẽ không dễ dàng cho buông tha hai người bọn họ như vậy, nhất định lát nữa sẽ xuống đây để kiểm tra. Nếu như đám người đó nhìn thấy chiếc xe đã bị cháy rồi thì có lẽ sẽ cho rằng bọn họ đã bị chết cháy ở trong xe.
Có thể kéo được thêm bao nhiêu thời gian thì hai người họ càng an toàn thêm bấy nhiêu.
Nhìn thấy chiếc xe cháy hừng hực, Bạch Hoài An mới quay lại cõng Hoắc Tùng Quân rời khỏi nơi này.
Nói là công nhưng thật ra là không khác gì hai chân của Hoắc Tùng Quân đang bị kéo đi. Cũng bởi vì dáng người của anh quá cao, cả người đặt ở trên đầu và vai của Bạch Hoài An, còn hai chân vừa dài vừa to thì không có chỗ để, chỉ có thể kéo đi..
Mồ hôi trên trán Bạch Hoài An rơi xuống từng giọt từng giọt, cô cắn chặt răng, trong lòng oán thầm, nếu như lần này có thể an toàn trở về thì nhất định sau đó cô phải thuyết phục Hoắc Tùng Quân giảm cân mới được.
Mặc dù thân hình của anh không phải là mập mạp, nhưng cơ thể toàn cơ bắp này nặng chết đi được.
Bạch Hoài An thở hổn hển, gạt từng lùm cỏ dại một, ở đây ngay cả một con đường tử tế cũng không có, vì vậy hiếm thấy có dấu chân nào của con người cả. Cô cứ đi theo bản năng, cũng không biết là đến bao giờ mới có thể thoát khỏi nơi này nữa.
Cô vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì phát hiện ở đây không có tín hiệu, kể cả muốn gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không gọi được.
Cô nghĩ mãi không ra, tại sao ở thành phố An Lạc này lại có một nơi không có người ở như này chứ? Đường đường là một thành phố quốc tế mà chẳng khác gì ở trên rừng núi cả.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này Hoắc Tùng Quân mới từ từ mở mắt.
Sau khi anh khôi phục được ý thức thì phản ứng đầu tiên là chân đau, sau đó là trán đau, phản ứng cuối cùng là hình như mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, nhỏ nhắn, ấm áp, vô cùng vừa vặn.
“Hoắc Tùng Quân, anh tỉnh rồi à?” Bạch Hoài An cảm nhận được tiếng hít thở của người trên lưng có chút thay đổi thì cô nhận ra được rằng Hoắc Tùng Quân đã tỉnh rồi. Cô vội vàng thả anh xuống dưới đất để kiểm tra tình trạng của anh.
Cô cẩn thận từng li từng tí đỡ Hoắc Tùng Quân dựa vào thân cây, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt vui sướng.
Hoắc Tùng Quân mở mắt, lau sạch toàn bộ máu sắp đông cứng lại trên mắt mình rồi anh ngẩng đầu nhìn Bạch Hoài An, trong phút chốc anh cảm thấy có chút sững sờ.
Trước mặt Hoắc Tùng Quân chính là cô gái của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết của cô đã trở nên bẩn thỉu, nhem nhuốc, chỗ đen chỗ trắng, chỉ có cặp mắt đào hoa kia thì vẫn luôn sáng long lanh, vẻ mặt vui sướng.
“Em không sao chứ?” Hoắc Tùng Quân nhớ tới tình huống nguy hiểm vừa rồi thì vội vã, căng thẳng hỏi.
Đám người truy sát hai người bọn họ đúng là không muốn sống nữa, ngang nhiên lái xe đụng vào xe của bọn họ, chưa dồn họ vào đường cùng thì vẫn tiếp tục đụng vào, mãi cho đến khi xe mất kiểm soát lao xuống dốc.
“Anh đừng lo lắng cho em nữa, em không sao hết, tinh thần vẫn còn thoải mái lắm. Ngược lại anh nên tự lo cho bản thân mình đi kìa” Bạch Hoài An tức giận nhìn anh.
So ra thì dáng vẻ bây giờ của anh thảm hơn cô nhiều, nhìn không ra dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng mọi khi nữa mà bây giờ trông anh vô cùng chật vật, trên mặt toàn là vết máu đã khô, đỏ cả một mảng.
Quần áo trên người thì có nhiều chỗ đã bị rách tả tơi, nhìn thoáng qua vô cùng thảm thương.
“Anh à?” Hoắc Tùng Quân tự chỉ vào bản thân mình, sau khi sự lo lắng cho Bạch Hoài An tan biển thì cũng là lúc cảm giác đau đớn quay trở lại.
“Đúng vậy, trên trán anh toàn là máu thôi” Bạch Hoài An nói, ngón tay còn chạm vào trán anh, muốn lau sạch giúp anh nhưng lại sợ ngón tay mình đụng mạnh sẽ làm đau anh, khiến cho vết thương của anh càng nặng hơn.
Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy thì biểu cảm vô cùng kỳ quái, anh chỉ chỉ vào đôi chân của mình.
“Nhưng mà không biết tại sao mà anh lại cảm thấy chân còn đau hơn?”
Bạch Hoài An nhìn theo hướng ngón tay của anh chỉ thì nhìn thấy chiếc quần rách bươm của anh, cô ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, trong giọng nói còn mang chút tủi thân: “Cũng tại anh cao quá đó, em không cũng nổi nên chỉ có thể… Vừa cũng vừa kéo”.
Hơn nữa vừa rồi cô chỉ mải cố gắng chạy càng xa càng tốt, cô chưa từng nhìn lại phía sau vì vô sợ đám người kia vẫn còn đuổi theo.
Hoắc Tùng Quân có chút bất đắc dĩ, nhưng anh lại đau lòng vì dáng vẻ chật vật của Bạch Hoài An hơn nhiều. Vốn dĩ anh chỉ muốn nuôi cô, cưng chiều cô giống như một nàng công chúa nhỏ, không muốn để cô phải chịu vất vả như vậy.
“Để em xem xem chân của anh sao rồi” Bạch Hoài An nói rồi xắn ống quần tây của Hoắc Tùng Quân lên.
Ông quần xắn đến đâu là nhìn thấy bề mặt da trắng nõn nơi đó bị mài xuống đất, mặc dù không chảy máu nhưng nhìn có vẻ rất đau.