Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 14


Chương 14: Tôi nuôi cô

“Hoắc Tùng Quân, tại sao anh lại ở trong phòng tôi?”

Trong đôi mắt hoa đào đó của Bạch Hoài An tràn đầy sự đề phòng và sợ hãi ngó nhìn xung quanh, cô không biết Hoắc Tùng Quân đang đứng ở đâu, chỉ có thể cuộn mình nép vào góc tường, dùng chăn chặn trên người mình.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô mang theo vẻ mặt hết sức đề phòng thì sự tức giận trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên.

“Bạch Hoài An, cô cũng giỏi thật đó, mới rời xa tôi có mấy ngày mà đã dính lấy với người đàn ông khác, tìm người mới cũng nhanh quá đó hả. Không phải là hai người đã giấu tôi lén lút qua lại với nhau từ sớm rồi đó chứ!”

Lời nói này phát ra không chỉ Bạch Hoài An ngây ngẩn người mà đến Hoắc Tùng Quân cũng ngẩn người theo.

Vốn dĩ anh không muốn nói ra câu này, nhưng cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đó của cô thì không kiểm soát được mà thốt ra, mang theo giọng điệu chua chát và tức giận.

“Hoắc Tùng Quân, sao suy nghĩ của anh lại bẩn thỉu như vậy hả, tôi với bác sĩ Lâm không có quan hệ gì cả!” Bạch Hoài An căng gương mặt nhỏ đó lên, mang theo một bụng tức giận: “Cho dù có quan hệ gì thì chúng ta cũng đã ly hôn rồi, sau này cả hai có yêu đương với ai thì cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa. Sao hả, chỉ cho phép anh có tình cũ còn tôi thì không thể có người mới được à?”

Vốn dĩ Hoắc Tùng Quân cũng muốn giải thích, nhưng bị lời nói này của cô ấy chọc cho phẫn nộ, anh lấy tấm chăn che trên người cô xuống, ôm lấy eo cô muốn ôm cô dậy.

Người Bạch Hoài An rất nhẹ, cảm nhận được eo mình bị một cánh tay khoẻ mạnh siết nên bị doạ một trận, cứ nghĩ là anh còn muốn ra tay với mình nên ra sức đá chân vùng vẫy.

“Hoắc Tùng Quân, anh có phải đàn ông không, anh lại ra tay với phụ nữ, còn là một người mù mắt không nhìn thấy gì, anh thật sự không có nhân phẩm mà.”

“Cô im miệng!” Hoắc Tùng Quân vô cùng tức giận, một tay ôm lấy cái eo mảnh mai của cô, một tay ôm lấy đôi chân cô ấy, ôm lấy cả người cô vào lòng mình.

Một cánh tay rảnh ra đánh lên mông cô một phát, một tiếng bốp vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng vắng vẻ.

Mặt Bạch Hoài An lập tức đỏ bừng lên: “Anh, anh đánh tôi… sao anh lại vô liêm sỉ như vậy chứ!”

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lên của cô thì tất cả sự tức giận trong mình đều lập tức biến mất, nói nhỏ bên tai cô: “Vậy mà cô đã không chịu nổi rồi? Chuyện vô liêm sỉ hơn nữa còn ở đằng sau kìa!”

Vừa nói, ngón tay thon dài đó của anh vừa đi cởi quần của cô.

Bạch Hoài An đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra khi cô đề cập đến việc ly hôn, nhớ đến chuyện mẹ Hoắc mắng chửi bản thân hèn hạ nên dồn sức đẩy tay anh ra: “Anh đừng chạm vào tôi, chúng ta đã ly hôn rồi, anh không thể chạm vào tôi!”

Nhưng sức lực của cô căn bản không thể lay động được bàn tay to lớn ấy của anh, hai bàn tay bị nắm chặt, quần lập tức bị kéo xuống.

Làn da trắng cảm nhận được không khí lạnh lẽo, da gà lập tức dựng đứng lên.

Bạch Hoài An sợ hãi xoay tròn cơ thể, muốn ra khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân ôm càng chặt hơn, cô cắn răng, nhắm mắt tuyệt vọng, lúc nghĩ là sẽ bị anh xâm phạm giống như ngày hôm đó nữa.

Thì đột nhiên đầu gối của bản thân mát lạnh, sau đó liền ngửi thấy mùi vị thanh đắng của thuốc bôi, động tác vùng vẫy của cô cũng ngừng lại.

Hoắc Tùng Quân thấy đầu gối trắng trẻo của cô ấy có một vết đỏ, có nhiều chỗ còn sướt da, nhìn sơ qua toàn là máu me. Vết thương này là lúc nãy cô quỳ xuống đất tìm chiếc nhẫn nên đầu gối bị ma sát với mặt đất mới sước da.

Ngón tay thon dài của anh khều thuốc bôi ra, thoa từng chút lên chỗ vết thương bị sướt của cô, thấy cô đau đến run rẩy thì liền bất giác thổi thổi xuống.

Bạch Hoài An cắn chặt môi, cả người cứng đơ, không biết nên làm thế nào.

Sau khi xử lí vết thương xong thì Hoắc Tùng Quân giúp cô mặc quần trở lại, đặt cô trở lại giường.

Bạch Hoài An nắm chặt lấy cái chăn, một lúc lâu sau mới khàn khàn lên tiếng: “Hoắc Tùng Quân, anh thế này là có ý gì?”

“Giúp cô xử lí vết thương!” Giọng nói Hoắc Tùng Quân rất hờ hững, chầm chậm lấy khăn giấy lau ngón tay mình, giống như không hề cảm thấy hành động lúc nãy của anh có vấn đề gì cả.

Ngón tay Bạch Hoài An run rẩy: “Nhưng mà chúng ta ly hôn rồi, người mà anh thích là An Bích Hà!”

Cô đang nhắc nhở Hoắc Tùng Quân, cũng đang nhắc nhở chính mình.

Bọn họ đã ly hôn rồi, cô đã bắt đầu thử buông tay anh, tại sao anh còn đến đây để trêu ghẹo cô, đối tốt với cô, quấy nhiễu đến trái tim cô?

Hoắc Tùng Quân nhìn cô nắm lấy ngón tay đang băng gạt của mình, trầm giọng nói: “Bạch Hoài An, cô xem, không có tôi bảo vệ cô thì bất kỳ người nào cũng có thể bắt nạt cô, ai cũng có thể đến đây đạp cô một cái. Bộ dạng này của cô, căn bản không thể sống một mình trong cái xã hội này được.”

“Anh muốn nói gì?” Bạch Hoài An không hiểu ý của anh.

Hoắc Tùng Quân đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra người và xô cộ qua lại bên ngoài, trong ánh mắt là cảm xúc không thể giải thích được: “Trở về bên cạnh tôi, vẫn giống như lúc trước, tôi nuôi cô.”

Bạch Hoài An nghe thấy câu nói này thì ngẩn người, mỉm cười trào phúng: “Hoắc Tùng Quân, anh ở bên cạnh tôi vậy còn An Bích Hà thì sao, anh không cần cô ta nữa à? Cô ta là người yêu cũ mà anh đã chờ suốt ba năm đó, còn để tôi truyền máu cho cô ta suốt ba năm trời, thâm tình như vậy mà, anh nói không cần thì không cần nữa hả?”

“Tôi chỉ kêu cô ở lại bên cạnh tôi, không có nói là để cô làm bà Hoắc!” Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên tiếng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.