Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, biết cô ta là quá lo lắng Dương Dương, mới nói bạy như vậy , cũng không có cùng cô ta so đo, ai bảo cái này là bà xã của anh ta đây?
Hai người đang nói chuyện, điện thoại vang lên, là Hoa Châu Du gọi tới, “Ngọc Thành, Cố Đinh Cẩn cùng Dương Dương trở về tới rồi.”
Trong cuộc gọi, Hoa Châu Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Trời biết không liên lạc Cố Đinh Cẩn, nội tâm của cô ta là khẩn trương biết bao.
Hoa Ngọc Thành nghe đến đó, gật đầu, “Được.”
Anh ta nhìn về Cao Thanh Thu, “Cố Đinh Cẩn mang Dương Dương trở về rồi.”
“Thật không?” Cao Thanh Thu không dám tin tưởng nói.
Hoa Ngọc Thành xoa xoa g đầu của cô ta, “Đã nói không có việc gì.”
Cố Đinh Cẩn sẽ không làm thế nào Dương Dương, đương nhiên, cũng không loại bỏ khả nảng anh ta đang đùa , khiến bọn họ lo lắng.
Trong nhà, mẹ Hoa đang lẩm bẩm Cố Đinh Cẩn, “Con lần sau dẫn nó đi ra ngoài, đừng trở về trễ như vậy, Dương Dương còn nhỏ, buổi tối để nó ở bên ngoài không tốt lắm.”
Cố Đinh Cẩn gật đầu, “Ừm.”
Ở trước mặt mẹ Hoa, anh ta lại là thật biết điều.
Cố Đinh Cẩn hiện tại rất thông minh, anh ta một mặt đắc tội Cao Thanh Thu, một mặt khác lại dỗ dụ mẹ Hoa cùng ba Hoa đến rất tốt.
Hiện tại không thể so với lúc trước, lúc trước lúc Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, mặc kệ là Hoa Ngọc Thành sai, hay là Cố Đinh Cẩn sai, đều là lỗi của anh ta.
Nhưng bây giờ Hoa Ngọc Thành khôi phục rồi, ba mẹ của Hoa Ngọc Thành liền không lại chỉthiên vị Hoa Ngọc Thành, so với lúc trước bây giờ càng quan tâm là ai đúng ai sai.
Hoa Châu Du nhìn anh ta, mặc dù sự thật chứng minh, Cố Đinh Cẩn thật chỉ là mang Dương Dương đi ra ngoài đi một chút, không có ý tưởng làm hại Dương Dương, nhưng cô ta vẫn có chút không biết làm sao.
Con mình cô ta quá hiểu, anh ta hôm nay như vậy, tám mươi phần trăm có chút cố ý.
Con trai thật sự chính là trưởng thành, suốt ngày chỉ biết đối nghịch với Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành mới vừa bước vào phòng khách, Dương Dương ngồi ở trong ngực mẹ Hoa, liền thấy cô ta, “Mẹ.”
Dáng vẻ tiểu tử rất là vui vẻ, mềm mại đáng yêu.
Cao Thanh Thu đưa tay bế nó lên, rốt ruột lâu như vậy, nhìn thấy nó, nước mắt theo bản năng liền rơi xuống.
Có lẽ đối với Cố Đinh Cẩn mà nói, chẳng qua là mang theo Dương Dương đi ra ngoài đi một chút, nhưng lại không biết nội tâm của cô ta đã chụi đựng sự giày vò như thế nào.
Không thấy Dương Dương trong khoảng thời gian này, nội tâm của cô ta thật là bất kỳ chuyện xấu nào cũng đã nghĩ đến.
Mẹ Hoa ngồi ở một bên, đều bị giật mình đến ngây ngẩn ra, “Cố Đinh Cẩn chỉ dẫn nó ra đi chơi một chút, nhìn con lo đến mức này rồi. Cố Đinh Cẩn, con xem một chút mợ nhỏ ngươi bị con hù dọa thành dạng gì rồi?”
Cố Đinh Cẩn nhìn về Cao Thanh Thu, cũng không có cảm thấy áy náy, ngược lại thấy cô ta làđáng đời!
Cô ta mỗi ngày ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, không phải là rất vui vẻ sao?
Anh ta liền muốn nhìn thấy bộ dáng đau lòng rơi nước mắt của cô ta.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Cố Đinh Cẩn, Cố Đinh Cẩn ngồi ở trên ghế sa lon,thấy được tầm mắt Hoa Ngọc Thành rơi vào trên người mình, cũng không có lo lắng chút nào.
Anh ta hiện tại cũng không giống như lúc trước bị Hoa Ngọc Thành nhìn một cái, liền run sợ không dừng.
Hoa Ngọc Thành nói: “Cháu sau đó đừng tùy ý dẫn nó ra ngoài, chuyện như vậy, tôi cũng không hy vọng xảy ra lần thứ hai nữa.”
Cố Đinh Cẩn móc điện thoại ra, cho anh ta nhìn, “Điện thoại tôi chỉ là hết pin, cậu sẽ không cảm thấy tôi là cố ý chứ?”