Cô không hiểu Dương Nhạc Linh đang giận cái gì, lại không dám hỏi, chẳng qua chỉ ở bên cạnh xem trò vui.
Hoa Ngọc Thành thấy Dương Nhạc Linh ngồi xuống, mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, “Có chuyện gì?”
Bộ dạng bình tĩnh nhìn Dương Nhạc Linh, làm cô ta rất tức giận. Cơ hồ là dùng giọng chất vấn cả giận, “Lần trước Chấn Đông tới đây, có phải anh nói với anh ấy cái gì không?”
Luôn cảm thấy Chấn Đông không để ý tới mình, khẳng định là liên quan đến Hoa Ngọc Thành.
Dương Nhạc Linh đi tới thủ đô, Hoa Ngọc Thành cũng nghe nói qua.
Mẹ nuôi cô ta sinh nhật, lúc trước năm nào cô ta cũng có mặt, duy chỉ vắng mặt năm ngoái, hơn nữa còn là vì tránh mặt Hoa Ngọc Thành.
Anh bưng ly lên uống nước, “Chuyện của cô và cậu ta, có quan hệ gì tới tôi?”
Lần trước Chấn Đông tới, Hoa Ngọc Thành có giữ anh ta lại mấy ngày, nhưng không hề nhắc đến Dương Nhạc Linh.
Bởi vì người phụ nữ này, căn bản không đáng để bọn họ lãng phí thời gian.
Dương Nhạc Linh nói: “Nếu như không phải là anh khích bác ly gián, sao anh Chấn Đông lại trách tôi chứ?”
Lúc trước Chấn Đông thích cô ta như thế cơ mà.
Hiện tại cô ta đã không phải là vợ của Hoa Ngọc Thành rồi, Chấn Đông càng không có lý do gì để trách cô ta cả.
Hoa Ngọc Thành cười nhạt, “cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”
Thật buồn cười.
Khi anh bị thương, cô ta lựa chọn vứt bỏ anh, bây giờ còn trách cứ anh trở ngại cô ta cùng người đàn ông khác phát triển quan hệ?
Dương Nhạc Linh nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đùa cợt cười, không phục nói: “Hoa Ngọc Thành, anh đã kết hôn rồi, mà vẫn muốn nhuốm chàm tôi sao, thấy tôi tốt đẹp anh không chịu được à? bây giờ bên anh đã có Thanh Thu rồi, anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, an tĩnh làm quần chúng ăn dưa.
Lúc trước nhìn thấy Dương Nhạc Linh đều là ưu nhã ung dung, nhưng mà hôm nay nhìn qua, thấy cô ta vô cùng chật vật.
Nghe hồi lâu, Cao Thanh Thu rốt cuộc cũng minh bạch —— đại khái chính là Dương Nhạc Linh thích Chấn Đông, Chấn Đông lại không để ý tới cô ta, cho nên, cô ta cảm thấy hết thảy những thứ này là do Hoa Ngọc Thành gây ra, đúng không?
Hoa Ngọc Thành nghe xong Dương Nhạc Linh nói, trả lời một câu, “Không thể.”
Mặc dù nói,chuyện của cô ta và Chấn Đông không có liên quan gì với anh, nhưng, anh cũng không ngại cho Dương Nhạc Linh vài lần ăn quả đắng.
Dương Nhạc Linh chỉ trích, “Loại đàn ông thất bại như anh, đã là cặn bã của xã hội rồi mà còn muốn bôi đen người khác, anh không có liêm sỉ của một thằng đàn ông sao?.”
Hiện tại cô ta gặp chuyện gì không tốt, đều là lỗi của Hoa Ngọc Thành, là Hoa Ngọc Thành gây khó dễ cho cô ta.
Bởi vì hoàn toàn không coi Hoa Ngọc Thành ra gì cho nên Dương Nhạc Linh muốn nói cái gì, liền nói cái đó.
Dương Nhạc Linh vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền tới bộp một tiếng, cô ta nhìn một cái, phát hiện là Cao Thanh Thu đập đũa lên bàn.
Cao Thanh Thu nhìn Dương Nhạc Linh được voi đòi tiên, nói với Hoa Ngọc Thành: “Em ăn no rồi.”
Cô thật sự nghe không vào những lời này của Dương Nhạc Linh nói rồi.
“chúng ta về thôi.” Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói.
Dương Nhạc Linh nhìn thấy người trước mặt bị mình nói như vậy, cũng không tức giận lại cảm thấy Hoa Ngọc Thành chính là đang chột dạ.