Thấy cô đến, Ngọc Ngân ngoài cười nhưng trong không cười theo sát cô chào hỏi vài câu, sự lạnh lùng trong giọng nói chỉ có Cố Duyên mới nghe ra được.
Cố Duyên gật đầu với cô ta, để bữa sáng lên bàn, sau đó quay người đánh giá Ngự Tứ, hỏi: “Anh thấy thế nào rồi?”
Ngự Tứ vẫn chưa đáp lời cô, cũng không quan tâm bên cạnh có còn một Ngọc Ngân không, vươn cánh tay vòng qua hông cô, cười ấm áp: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
Cố Duyên nhanh chóng nhìn thoáng qua Ngọc Ngân, không được tự nhiên gật đầu: “Nghỉ ngơi đủ rồi.”
Sau đó cô thoát khỏi cánh tay Ngự Tứ, thoáng tránh sang bên cạnh một bước, hai tay bắt đầu xử lý bữa sáng mình mang tới.
Cháo vẫn nóng, cô dùng bát sứ múc một bát cho Ngự Tứ, Ngự Tứ nhận lấy ngửi thử, hài lòng gật đầu khen: “Vẫn là mùi cháo ở nhà thơm.”
“Vậy anh ăn nhiều hơn một chút.” Cố Duyên nhận được khích lệ.
Ngự Tứ gật đầu, ăn một miếng, ngẩng đầu hỏi cô: “Em ăn chưa?”
Cố Duyên đáp theo bản năng: “Em ăn rồi.”
Thực ra cô vốn chưa ăn, cũng ăn không vào, nhưng để Ngự Tứ yên tâm, cô vẫn nói một lời nói dối có ý tốt như vậy.
Ngự Tứ lại chuyển sang Ngọc Ngân: “Ngọc Ngân, cô cũng nên về ăn sáng đi, cảm ơn sự chăm sóc của cô, nhưng đã có Duyên Duyên ở đây rồi, không thể lại làm phiền cô nữa, mau đi về đi.”
“Em muốn chăm sóc anh.” Ngọc Ngân nhìn thoáng qua Cố Duyên: “Hơn nữa không phải Duyên Duyên là người đang mang thai, không thích hợp ở lâu trong bệnh viện sao?”
Cố Duyên lại tiếp xúc với ánh mắt Ngọc Ngân nhìn sang một lần nữa, vội nói: “Đúng vậy, để Ngọc Ngân ở đây với anh đi, em không thể ở đây lâu được, con quan trọng hơn.”
Ngự Tứ mỉm cười: “Ngọc Ngân còn chưa ăn sáng nữa, em yêu à, em mau để người ta đi về đi.”
Cố Duyên thấy sự không vui rõ ràng trong nụ cười của Ngự Tứ, đành chuyển sang Ngọc Ngân, không đợi cô mở miệng, Ngọc Ngân thức thời nói: “Vậy tôi đi về trước, lát nữa sẽ đến thăm các người.”
“Không cần, một mình tôi rất ổn.” Ngự Tứ dang hai cánh tay: “Nhìn đi, có chỗ nào tôi cần người khác chăm sóc không?”
Nếu không phải vì đã đồng ý với Cố Duyên phối hợp với bác sĩ đợi phẫn thuật cuối tháng, anh đã sớm đến công ty làm việc rồi, sẽ không mất thời gian nằm ở đây.
Nằm trong bệnh viện đếm ngày trong tình trạng không có chút không thoải mái nào, khoảng thời gian này mới thực sự là khổ sở!
Ngọc Ngân không nói gì thêm, quyến luyến cười với hai người, cầm lấy túi xách bên cạnh rồi đi ra cửa phòng bệnh.
Ngọc Ngân vừa mới đi, nụ cười trên mặt Ngự Tứ liền nhạt đi, anh kéo cổ tay Cố Duyên qua, nhìn thẳng vào cô: “Em nói cho anh biết, có phải Ngọc Ngân lại nói gì với em không? Hay là cô ta uy hiếp em?”
Trong suy nghĩ của anh, cho dù trước đây khi Cố Duyên chỉ một lòng yêu Phong Thanh, thấy anh bị bệnh, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh không rời, đừng nói đến bây giờ.
Hai ngày nay, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng Cố Duyên đang xa lánh mình, thậm chí đang tạo cơ hội cho anh và Ngọc Ngân ở bên nhau.
Ngự Tứ nói thêm một câu: “Hay là bởi vì Phong Thanh đã trở về, lòng em lại bắt đầu rối loạn?”
“Không phải.” Cố Duyên hoảng sợ vội vàng kéo tay anh, lắc đầu: “Cái gì cũng không phải, anh đừng suy nghĩ bậy ba.”
Cô biết Ngự Tứ sẽ không thỏa hiệp với sự uy hiếp của Ngọc Ngân, không thể để anh vì chuyện này mà khiến cuộc phẫu thuật có thêm rắc rối.
“Thực sự là anh nghĩ nhiều?” Ngự Tứ nhìn cô chăm chú, trong mắt đều là sự nghi ngờ.
Cố Duyên mỉm cười, cầm tay anh lên hôn một cái, nói: “Ngự Tứ, trước kia anh luôn nói em không tin tưởng anh, sau đó tức giận với em. Sao bây giờ lại biến thành em không tin anh rồi? Phong Thanh là anh ruột của em, sao em có thể lại có mơ mộng gì với anh ấy được? Giống như anh nói trước kia vậy, coi người yêu không thể bên nhau cả đời thành ký ức giữ lại nơi đáy lòng, như vậy rất tốt.”
“Em thực sự nghĩ thông suốt rồi?”
Cố Duyên gật đầu, Ngự Tứ ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, vẫn luôn nói bên tai cô: “Nghĩ thông suốt là được rồi, buông xuống là được rồi, anh đợi giờ phút này quá lâu rồi.”
Cố Duyên không nói nữa, chỉ lẳng lặng dựa vào lòng anh, lòng đau không chịu được.
Không phải cô vẫn luôn chờ đợi giây phút này sao? Nhưng… đợi được rồi, duyên phận của cô và Ngự Tứ cũng theo đó mà kết thúc!
Cô nghe được Ngự Tứ nói bên tai mình: “Con đường này chúng ta đi quá khó khăn, đừng vì bất cứ nguyên nhân gì mà buông nhau ra nữa, biết không?”
Cố Duyên yết ớt gật đầu, cô biết người Ngự Tứ chỉ là Ngọc Ngân, cô cũng biết Ngự Tứ sẽ không khuất phục Ngọc Ngân. Nhưng… giận dỗi có thể giữ được mạng anh không? Cô không có chút lòng tin nào!
Cố Duyên chớp hai mắt, làm tan đi hơi nước suýt chút nữa đã xông lên, sau đó rời khỏi lòng anh, dịu dàng nói: “Mau ăn sáng đi.”
“Anh nghe em, cái gì anh cũng nghe em, vậy nên em cũng phải nghe lời anh.” Ngự Tứ bưng bát lên, húp một hơi hết sạch cháo trong bát.
Cố Duyên nhìn thấy sự không tin tưởng và chờ mong trên mặt anh, cực kỳ đau lòng. Ngự Tứ trong trí nhớ của cô không phải như thế, anh ấy phải là cậu hai nhà họ Ngự muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không để tất cả mọi thứ vào trong mắt.
Cô quay người thu dọn đồ trên bàn, vì thực sự không nhẫn tâm nhìn thấy một Ngự Tứ như vậy.
Đúng lúc này, cửa truyền tới tiếng gõ cửa, cô như được cứu, vội vàng đi mở cửa, không ngờ người gõ cửa lại là Phong Thanh. Cô sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn Ngự Tứ rồi lại nhìn Phong Thanh, thực sự không yên tâm để hai người này chạm mặt.
“Phong Thanh, anh tới tìm em sao?” Cố Duyên cẩn thận hỏi.
Mong là đến tìm cô chứ không phải tìm Ngự Tứ.
Nhưng Phong Thanh lại hất cằm về phía Ngự Tứ, thản nhiên nói: “Tìm anh ta.”
Bàn tay vốn đang lau miệng của Ngự Tứ ngừng lại một chút, nhìn Phong Thanh, lập tức cười: “Được, đúng lúc tôi cũng muốn tìm anh.”
Cố Duyên nhìn qua nhìn lại hai người, tuy lo lắng nhưng lại không thể không tránh ra bên ngoài phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người đàn ông với vẻ mặt đều không được thiện chí, bầu không khí chớp mắt hạ xuống nhiệt độ đóng băng, hai tay Phong Thanh đút vào trong túi, không nhúc nhích đứng tại chỗ nhìn Ngự Tứ.
Ngự Tứ thong thả lau miệng, lau tay, sau đó bưng ly nước ấm trên bàn lên uống một ngụm. Một lúc lâu sau mới nhìn Phong Thanh, cười nhạt nói: “Nghe nói anh tự nhốt mình gần bốn tháng để nghiên cứu bệnh của tôi, điều này tôi vẫn cần phải cảm ơn anh, cảm ơn nhé.”
“Anh không cần cảm ơn tôi, vì tôi làm như vậy không phải vì anh mà là vì Duyên Duyên, vì Duyên Duyên yêu anh. Anh nên hiểu, không có Duyên Duyên, trong mắt tôi anh chẳng là cái gì cả.” Phong Thanh lạnh nhạt nói xong, đi thẳng đến một chiếc ghế, ngồi xuống.
Ngự Tứ thờ ơ nhún vai: “Điều này tôi hiểu, cũng không để ý, vì không có Duyên Duyên, anh cũng sẽ không tồn tại trong thế giới của tôi.”
“Tuy cái gì tôi cũng nghe Duyên Duyên, nhưng phẫu thuật là phẫu thuật của tôi, tôi vẫn muốn biết vài điều cụ thể.”
“Anh muốn biết cái gì?”
“Ví dụ như phương pháp phẫu thuật, tính rủi ro trong phẫu thuật, các thủ tục sau khi phẫu thuật.”
“Phương pháp giải phẫu chủ yếu là áp dụng cách mổ sọ, làm sạch chất độc bên trong, thời gian phẫu thuật khoảng ba tiếng đồng hồ. Trong hơn hai mươi ngày trước phẫu thuật này anh nhớ phải uống thuốc đúng giờ, chú ý đồ ăn, điều này giúp ích cho việc làm sạch chất độc. Rủi ro trong phẫu thuật không cao, điều này anh có thể yên tâm, còn các thủ tục sau khi phẫu thuật thì đến lúc đó hãy nói, dù sao đối với anh mà nói, đến lúc đó trời đất thế nào ai cũng không biết được.”
“Anh có ý gì? Có di chứng?” Lòng Ngự Tứ căng thẳng.
“Sao vậy? Anh sợ mình biến thành một tên ngốc thực sự à?” Phong Thanh giễu cợt cười.
Ngự Tứ tức giận: “Anh nói rõ ràng ra cho tôi!”
Phong Thanh không để sự tức giận của anh vào mắt mà tiếp tục nói với giọng giễu cợt: “Nếu tôi nói anh sẽ mất trí nhớ, quên hết tất cả những chuyện trước đây, anh có sợ không?”
“Chết tiệt, anh nói xem có sợ không?” Ngự Tứ phát điên: “Anh đừng nói với tôi là phẫu thuật sẽ khiến tôi mất trí nhớ!”
Anh không muốn mất trí nhớ, không muốn quên tất cả mọi chuyện hiện nay, quên Cố Duyên…
“Anh sợ gì chứ?”
“Anh nói tôi sợ cái gì? Khó khăn lắm tôi mới đi cùng Cố Duyên đến ngày hôm nay.”
“Anh thực sự yêu cô ấy như vậy sao?”
“Điều này không cần anh quan tâm.”
“Xin lỗi, tôi là bác sĩ mổ chính của anh, vì vậy tôi bắt buộc phải quan tâm.”
“Được thôi, anh Phong, anh nghe cho rõ đây! Tôi yêu Cố Duyên, tôi rất yêu Cố Duyên, vì vậy anh dám khiến tôi mất trí nhớ, tôi sẽ đập phòng nghiên cứu của anh!” Ngự Tứ điên rồi, chỉ tay vào anh ấy mà mắng chửi.
Sự uy hiếp của anh cũng không ảnh hưởng đến Phong Thanh, lời của anh cũng không khiến Phong Thanh yên tâm, ngược lại Phong Thanh cười khổ sở: “Tình yêu của anh quá không đáng tin, có điều anh yên tâm đi, vừa rồi tôi dọa anh thôi, phẫu thuật rất tốt, sẽ không có bất cứ di chứng gì.”
Ngự Tứ yên lòng, đồng thời dùng ánh mắt càng thêm căm phẫn trừng Phong Thanh, tức giận nói: “Anh đến đây để dọa tôi sao?”
“Không, tôi chỉ muốn xác định lại xem cuộc phẫu thuật này có đáng để tôi làm hay không, nên làm thế nào thôi.”
“Vậy anh xác định được chưa?”
“Xác định được rồi.”
“Nên làm thế nào?”
“Làm thế nào có thể khiến nửa đời sau của anh sống tốt hơn thì làm, đây là mong muốn của Duyên Duyên, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của cô ấy, hoàn thành mong muốn ấy.” Nói rồi, Phong Thanh từ trên ghế đứng lên, liếc nhìn anh: “Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước, anh tự giải quyết đi.”
“Cái gì gọi là tự giải quyết?” Ngự Tứ khó hiểu, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ấy, hỏi với theo.
Phong Thanh lại không nói nữa, đi nhanh ra khỏi phòng bệnh của anh.
Thời gian hai mươi ngày nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng đối với Cố Duyên mà nói lại vô cùng khó khăn, vì trong khoảng thời gian này, giây phút nào cô cũng lo lắng cuộc phẫu thuật của Ngự Tứ liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
Cô sợ Ngự Tứ đột nhiên nói với cô anh không muốn làm phẫu thuật nữa, sau đó phất tay rời đi, vì Ngự Tứ quả thật là ngang ngược như vậy.
Co càng sợ Phong Thanh đột nhiên nói cho cô biết, việc nghiên cứu xuất hiện phản ứng mới, cuộc phẫu thuật không thể tiến hành được nữa. Hoặc là nói với cô anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không thể nào chấp nhận được suy nghĩ phấn đấu quên mình vì Ngự Tứ của cô.
Nói chung cô suy nghĩ rất nhiều, cũng may tất cả những điều này cũng chỉ là suy nghĩ nhiều, thực tế vẫn chưa gặp phải.
Công việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật cho Ngự Tứ cũng rất thuận lợi, còn nửa tiếng nữa là vào phòng phẫu thuật, Ngự Tứ kéo vạt áo Cố Duyên, ánh mắt đáng thương, nói: “Em sẽ đợi anh ở cửa phòng phẫu thuật phải không?”
Cố Duyên xoa đầu anh như xoa đầu thú cưng: “Em sẽ mà, anh yên tâm vào đi.”
“Sao anh lại có cảm giác như sinh ly tử biệt vậy?” Ngự Tứ buồn bực.
“Bởi vì anh nghĩ nhiều quá.”
“Em không có cảm giác này sao?”
Cố Duyên lắc đầu: “Không có.”
Trên thực tế cô cũng không phải là không có, thậm chí cảm giác này của cô còn rõ ràng, mạnh mẽ hơn cả Ngự Tứ, bởi cô biết rõ lần này mình thực sự phải vĩnh biệt Ngự Tứ rồi.
Cô lặng lẽ ở bên cạnh Ngự Tứ, trong lòng khó chịu như bị một tảng đá lớn đè lên.