Phong Thanh hiển nhiên cũng không ngờ cô sẽ đứng ở cửa phòng ngủ của mình, đôi mắt lập tức thấy ngạc nhiên. Có điều, gặp phải loại tình huống này, phản ứng của anh ấy tự nhiên hơn Cố Duyên nhiều, anh ấy có thể cười mà gọi tên cô: “Duyên Duyên, đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp, đúng nha, ba năm rồi, quả thực đã lâu…
Cố Duyên cố gắng ép mình phải thật tự nhiên, cố gắng mỉm cười, cô muốn cho anh ấy biết, mặc dù bị anh ấy nhẫn tâm vứt bỏ, mặc dù gả cho một kẻ ngu, cô vẫn sống rất hạnh phúc vui sướng.
“Đã lâu không gặp.” Đã cố hết sức để giữ bình tĩnh rồi, nhưng lời nói ra lại vẫn khó nghe hơn cả khóc.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy sự không nỡ trong mắt của Phong Thanh, cô rất ghét bản thân mình như vậy, không hề có chút kiên cường nào, không hề có chút đáng yêu nào.
Cô không thèm anh ấy thương hại, cô không cần phải thừa nhận mình sống thảm hơn anh ấy! Cái tên vô tình vô nghĩa này!
“Em sống tốt chứ?” Phong Thanh nhìn cô chăm chú, một lúc lâu mới hỏi vấn đề đơn giản mà sâu sắc này.
Cố Duyên cúi đầu, có ý muốn lảng tránh sự quan tâm của anh ấy, nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ: “Rất tốt.”
Rất tốt, bộ dạng của cô trông giống như sống rất tốt sao? Người sáng suốt đều nhìn ra được.
Cố Duyên nghĩ, Phong Thanh nhất định đã biết mình gả vào nhà họ Ngự rồi, sự thương tiếc trong mắt anh ấy, rốt cuộc là do đang thương hại mình phải gả cho một kẻ ngu, hay là…?
Ánh mắt Phong Thanh rất tinh tế, liếc mắt là thấy vết thương không thể dùng quần áo che lại trên cổ Cố Duyên, anh ấy không nhịn được giơ bàn tay lên vạch cổ áo cô ra, giọng nói ngạc nhiên mà thấm đượm vẻ quan tâm: “Cổ sao lại bị thương?”
Cố Duyên lui về phía sau một bước nhỏ tách khỏi bàn tay của anh ấy theo bản năng, như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ: “Không cẩn thận bị quệt phải nên bị thương.”
Lúc này, bất kỳ động tác gì của Phong Thanh đối với cô mà nói đều là vượt quá quy tắc, là không nên, dù sao anh ấy đã là chồng chưa cưới của người khác rồi.
Tay Phong Thanh dừng giữa không trung rất khó chịu, anh ấy biết mình đã dọa cô, thực sự không nên như vậy.
Duyên Duyên của anh ấy, không còn là cô gái nhỏ có thể dán vào ngực anh ấy nũng nịu mọi lúc mọi nơi kia nữa.
“Ế? Có khách tới nhà ư? Đây không phải là Cố Duyên sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên truyền đến từ phía sau Phong Thanh, ngay sau đó một cô gái vóc người cân đối, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện. Chính là hoa khôi khóa dưới của trường Phong Thanh trước kia, vợ chưa cưới của anh ấy hiện nay – Tô Điền.
Khách… Cố Duyên chợt thấy tim như bị đao cắt, đã từng, cô đã sống vui sướng đến dường nào tại nơi này, có ông thương, có cha mẹ nhường, còn có anh trai yêu. Cô là công chúa của nơi này, chủ nhân của nơi này, mà nay thoáng chốc, lại chuyển từ chủ nhân thành khách.
Chủ nhân tương lai ở nơi đây là cô ta, Tô Điền, là Tô Điền hạnh phúc nhất trần đời!
“Chào chị Tô.” Cô cố chấp không gọi cô ta là chị dâu.
Tô Điền cũng không để ý, tiếng cười vẫn sảng khoái như trước, đánh giá cô rồi nói: “Cô vẫn ngây thơ đáng yêu giống như trước đây, ngay cả phong cách mặc quần áo cũng không thay đổi.”
Cố Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua cách ăn mặc của mình, áo phông, quần thụng, giày lười, quả thực là ngây thơ, nói khó nghe hơn một chút thì là quê mùa dung tục.
Lại nhìn sang Tô Điền, trên mặc áo hai dây màu đen, váy cực ngắn màu đen, áo khoác là một chiếc áo gió thời trang dài đến đầu gối, chân đi giày cao gót mười phân nạm kim cương, cả người từ trên xuống dưới đều là nhãn hiệu quốc tế. Cao quý, xinh đẹp…
Đây chính là gu của Phong Thanh sao?
Cố Duyên đột nhiên hơi hiểu ra tại sao mình bị vứt bỏ rồi, so với Tô Điền, mình quả thực tầm thường đến mức… không xứng để đứng bên cạnh Phong Thanh cao quý nho nhã.