Ông Xã Tiếp Chiêu Đi Mị Sắc Hoa Viên

Chương 110


Một tháng hơn vội vàng trôi qua, hai người đi rất nhiều nơi, tìm được rất nhiều tài liệu quý hiếm, Mạc Viễn cũng tích lũy được không ít cảm hứng sáng tác, hơn nữa Lăng Nhược Tịch sắp đến thi cuối kì, cô mới chuyển khoa, lại thêm xin nghỉ dài hạn, có lẽ ấn tượng của các giáo sư đối với cô không thể nào tốt được, lần này thi, nếu mà cô lại thi không tốt e là cô nghĩ không đi cửa sau thì tốt nghiệp chỉ sợ là vô cùng khó khăn.

Hai người tính toán nhiều cách, quyết định chấm dứt lần đi công tác này, đóng gói gom đồ về nhà. Lăng Nhược Tịch nghĩ sẽ tặng cho Cung Thụy Thần một điều bất ngờ, cho nên tối hôm trước khi về cô gọi điện một câu cũng không nói khi nào về, thậm chí khi Cung Thụy Thần oán giận với mình: cô đã đi ra ngoài hơn tháng, hỏi rốt cuộc khi nào thì về nhà, còn cố ý nói chuyện nước đôi: Đợi thêm một thời gian nữa. Chọc cho Cung Thụy Thần tức giận trực tiếp cắt điện thoại.

Cô không nói cho anh biết hôm nay cô sẽ về, lại nói cho Lăng Nhược Minh, bởi vì công trình sân bay đã gần chính thức thông qua bàn luận, Lăng Nhược Minh đúng thật là nhân tài, cậu nhờ vào trợ cấp tài chính của Lăng Nhược Tịch, lại thông qua bạn bè thân thiết, cùng vay mượn ngân hàng một số vốn, sau lại nhờ vào tên tuổi công tuy bất động sản của đàn anh, mua đất, tuy rằng tiền vốn có hạn, lại còn phải che giấu, mà không thể dùng hết tài lực để mua, nhưng vì ra tay sớm, giá thành lại thấp, đến bây giờ trong tay nắm không ít bất động sản.

Mấy ngày nay gấp rút tìm cô bàn bạc chuyện tiếp theo, Lăng Nhược Tịch bị cậu hối thúc nên cô nói cho cậu đến đón, đợi đến khi Lăng Nhược Tịch cùng Mạc Viễn từ cửa ra thì cậu đã đợi từ lâu. Một thân áo khoác vàng nhạt, phía sau dây lưng tùy ý thả, trên cổ quấn một chiếc khăng cùng màu, lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai.

Làm người xung quanh bất kể gái hay trai cũng đều phải lướt nhìn, Lăng Nhược Tịch từ xa nhìn thấy em trai đẹp trai bức người, đáy lòng tự nhiên sinh cảm giác tự hào, hơn nữa hơn một tháng không gặp, thật sự là có chút nhớ cậu, vì thế mỉm cười vẫy tay với cậu, hô to: “Nhược Minh” Rồi bước nhanh qua, ôm cậu một cái.

Lăng Nhược Minh bị cô ôm có chút sửng sốt, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, mỉm cười, ôm lại cô thật chặt, sau đó nhỏ giọng bên tai cô: “hoan nghênh trở về, chị”

“Hả? Hả?” Lăng Nhược Tịch chưa từng nghe cậu gọi mình là chị. Trong lúc nhất thời cảm động thiếu chút nữa là trào nước mắt.

Hai người biểu lộ tình cảm, Mạc Viễn nhìn thấy có chút khó chịu, trong lòng thấy chua không chịu nổi, hận không thể xông lên mà đẩy hai người ra, lí trí còn sót lại làm cho anh ép xuống kích động của bản thân, nắm chặt tay giấu sau lưng, ho nhẹ một cái, nhắc nhở sự tồn tại của anh với hai người, cũng âm thầm đánh giá Lăng Nhược Minh, suy đoán thân phận của cậu.

Nghe thấy tiếng ho phía sau, Lăng Nhược Tịch mới chợt nhớ đến Mạc Viễn có ở đây, nhanh chóng buông em trai ra, lui về một bước kéo khoảng cách, mỉm cười giới thiệu hai người: “Abne, đây là em trai của em, Lăng Nhược Minh, Nhược Minh đây là cấp trên của chị, Abne”

Lăng Nhược Tịch và Mạc Viễn đã thống nhất, vì ngừa người khác nói ra vào lung tung nên khi nào không có người ngoài thì cô gọi anh là ‘anh trai’, còn anh thì cũng không quá thích người khác biết tên tiếng trung của mình, cho nên bình thường, trước mặt mọi người cô đều gọi anh là Abne.

“Xin chào, rất vui khi biết cậu.” Mạc Viễn vừa nghe thấy đây là em trai cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá trên ngực nháy mắt cũng lăn đi mất không thấy bóng dáng, bèn tươi cười vươn tay chào hỏi cậu.

“Xin chào” Lăng Nhược Minh cũng lễ phép vươn tay chào hỏi lại. Xuất phát từ trực giác đàn ông, cậu nhận ra ánh mắt Mạc Viễn nhìn chị gái có chút khác thường. Nhìn bộ dạng ngây thơ mờ mịt không biết gì của chị gái nhà mình, cậu không khỏi thở dài, âm thầm cân nhắc có nên nhắc nhở Cung Thụy Thần một tiếng hay không, đề cho anh chú ý đến người bên cạnh bà chị ngốc nghếch này một chút.

Anh vẫn đang suy nghĩ thì chợt nghe Abne nói: “Hôm nay khéo gặp như vậy, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Không đợi Lăng Nhược Tịch trả lời, Nhược Minh đã khéo léo từ chối trước: “Hôm nay chỉ sợ không được tiện cho lắm, ba mẹ với chị cả còn đợi ở nhà, vì vậy chúng tôi vẫn nên về sớm một chút.”

Mạc Viễn nghe vậy gật gật đầu nói: “Là tôi không chu đáo, hẹn lại lần khác vậy”

Lăng Nhược Minh khách khí gật đầu nói: “Được chúng tôi đi trước.” Nói xong nhận hành lý trong tay chị gái, chờ Lăng Nhược Tịch nói tạm biệt cùng anh ta, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lăng Nhược Tịch lên xe cùng cậu, vừa thắt đai an toàn, Lăng Nhược Minh ngay lập tức ném vài tập tài liệu cho cô, vừa lái xe vừa ai oán “Chị đem này nọ ném hết cho em, không thèm lo phải không? Hiện tại đất đã mua xong, công trình sân bay cũng chuẩn bị khởi công, trong thời gian này, Cung thị cho người đến đây thương lượng không ngừng, muốn mua lại mảnh đất này, ý kiến này là do chị bày ra bây giờ thì nên làm sao đây…”

“Được, được, được, chị biết em vất vả, đợi lát nữa nha, để chị xem xong trước đã.” Lăng Nhược Tịch nói xong bèn mở tài liệu cậu vừa ném sang xem một lượt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.