Mộc Nhiên được đưa về khách sạn, cô về phòng của mình, vừa rồi có uống một ly rượu khiến cho cô bị choáng váng đầu óc kèm theo chứng đau đầu tái phát. Mộc Nhiên lấy một viên thuốc ra, uống rồi lên giường nằm nghĩ.
Ánh mắt nhìn lên trên trần nhà, vừa rồi cô vẫn chưa thấy được anh, không biết anh bây giờ thế nào rồi? Cả Diệp Mộc Vân nữa, sau khi hại cô xong cô ta sống có tốt không?
Từ từ Mộc Nhiên chìm vào giấc ngủ.
Biệt thự của Hàn Thiên Lãnh, anh đã say mèm được Hắc Bạch Lam đưa về.
– “Hắc thiếu gia.” Người giúp việc chào hỏi.
Hắc Bạch Lam đỡ anh lên phòng, kể từ khi Mộc Nhiên đi, anh dọn qua phòng cô ở, những đồ đạc bị anh đập phá thì đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn một số thứ còn nguyên thì được anh giữ lại.
– “Giúp thiếu gia mấy người một chút, hắn uống nhiều rượu quá.” Hắc Bạch Lam nói rồi ra về.
Người giúp việc tháo đôi giày ra giúp anh, rồi lau sơ mặt, một người khác mang canh giải rượu lên cho anh.
– “Mộc Nhiên, em rốt cuộc cũng đã trở về.” Anh nói trong men rượu. Ba năm qua chưa một đêm nào anh nằm ngủ là không mơ đến cô và gọi tên cô.
Ba năm qua anh đã tự giày vò chính bản thân mình, nhưng làm bao nhiêu anh thấy cũng không đủ, anh mỗi ngày ăn rất ít nhưng lại uống rất nhiều rượu, bây giờ anh đã bị đau dạ dày và căn bệnh này đang có chuyển biến xấu.
Nơi khóe mắt anh một giọt nước mắt rơi xuống, xin lỗi, xin lỗi vì tất cả anh làm với em.
Sáng hôm sau…..
Thành phố vẫn chìm trong cơn mưa rả rích, Mộc Nhiên dậy rồi vào phòng tắm vệ sính cá nhân. Thay đồ xong cô đi ra ngoài.
“Tít…tít…tít..” Lý Thiên Vỹ gọi đến. Mộc Nhiên nhấc máy.
– “Em nghe đây.” Cô mỉm cười nói.
Lý Thiên Vỹ bên kia đang ngắm nhìn hình ảnh của cô:”Bên đó thế nào? Ổn cả chứ?”
– “Tất nhiên là ổn rồi, chỉ là bên đây lạnh quá.”
Lý Thiên Vỹ cau mày:”Em nhớ mặc thêm áo ấm, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
– “Em biết rồi.” Mộc Nhiên nói.
Hai người nói chuyện một lúc rồi tắt máy, thư kí Lâm theo lệnh của cô mua cho cô một bó hoa và một chai rượu vang năm 1882.
Diệp gia….
Một chiếc Ferrari đỗ lại, Mộc Nhiên một thân váy bó sát màu đỏ trông vô cùng quyến rũ bước vào. Nơi này vẫn vậy, không có gì thay đổi. Cô tháo chiếc kính đen rồi bỏ vào túi sách.
– “Diệp…Diệp tiểu thư?” Một người làm thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên.
Mộc Nhiên mỉm cười:”Chào bác.”
Nói rồi cô bước đi vào trong, ông bà Diệp đều đang ngồi ở phòng khách.
– “Cha, mẹ. Đã lâu không gặp hai người.” Cô cúi đầu chào ông bà Diệp.
Ông bà Diệp bất ngờ:”Mộc Nhiên?”
– “Cha mẹ vẫn khỏe chứ?” Cô hỏi.
Mẹ Diệp Nói:”Mộc Nhiên, con đi đâu bao nhiêu năm, ta rất lo cho con.” Vừa nói bà vừa định ôm lấy cô.
Mộc Nhiên lùi về sau, cô nhìn xung quanh:”Chị đâu rồi ạ?”
– “Nói ra thật buồn phiền, chị con ba năm nay luôn ở chỗ Thiên Lãnh, chưa một lần nào quay về thăm chúng ta.” Mẹ Diệp nghe đến Mộc Vân thì ánh mặt cụp xuống.
Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu nhẹ lại, hóa ra hai người họ vẫn đang sống cùng nhau rất hạnh phúc, thật tốt, cô có thể một lần trả thù cả hai.
Vậy tại sao cô ta lại không trở về nhà?
Nhưng tim cô không hiểu sao lại nhói như thế?
Cô nhìn người mẹ giả tạo của mình:”Con có món quà biếu người.”
Thư kí Lâm mang bó hoa lên đưa bà, bà vui vẻ nhận lấy. Ông Diệp nhìn cô:”Giờ mới nhớ đến chúng ta sao? Bao nhiêu năm nay sống như thế nào?”.
– “Thật nhờ ơn trời đất, con nghĩ cuộc sống của con so với lúc ở Diệp gia, tốt hơn cả trăm lần, vạn lần.” Mộc Nhiên nhẹ nhàng nói.
Ông bà Diệp áy náy, Mộc Nhiên nhìn thư kí Lâm, anh ta hiểu ý liền đưa chai rượu về phía ông:”Con cũng có món quà biếu cha.”
Nói rồi cô cúi đầu xin phép ra về.
– “Cha mẹ,con đi đây, chào hai người”.
Về lại nhà của mình nhưng chỉ đứng ở cửa, ngay cả ghế cũng không ngồi.
Cô cười lạnh, từng người từng người một cô sẽ trả hết cho họ những gì năm xưa cô đã chịu đựng.
Mẹ Diệp thấy trong bó hoa có một cái phong bì, bà lấy ra xem.
– “Là tiền, nhiều tiền quá.” Bà vừa cầm xấp tiền vừa nói.
Hai ông bà khó hiểu nhìn nhau, tại sao nó lại có nhiều tiền như vậy?
– “Diệp tổng, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Mộc Nhiên dựa đầu vào ghế:”Không phải anh nói hôm nay tôi có cuộc hẹn sao?”
– “Nhưng trước nay ít khi cô đồng ý gặp mặt?”.
Mộc Nhiên cười:”Cái gì rồi cũng sẽ thay đổi”.
Thư kí Lâm gật đầu rồi lái xe đến nhà hàng Thịnh Thế, cô bước xuống xe đi trước, theo sau là thư kí Lâm đang ôm tập tài liệu.
– “Xin lỗi đã để anh đợi lâu.” Cô nhìn người đàn ông trước mặt nói.
Hắn ta nhìn cô đầy thèm muốn:”Không sao, không sao, ưu tiên phụ nữ, tôi ngồi chờ bao lâu cũng được.”
Mộc Nhiên mỉm cười rồi ngồi xuống, cô cầm lấy một văn kiên từ thư kí Lâm:”Thật xin lỗi, tôi có việc bận nên chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé.”
Hắn ta tiếc nuối:”Chúng ta không thể ăn cơm trước sao?”
Mộc Nhiên mỉm cười, lắc đầu, cô đưa văn kiện về phía hắn. Hắn cầm lấy rồi đọc sơ qua một lượt.
– “Làm ăn như Diệp tổng đây thật làm cho tôi hứng khởi.”
Mộc Nhiên mỉm cười:”Hiện tại như vậy đã, đợi ngày mai tôi đến công ty anh chúng ta sẽ chính thức kí hợp đồng.”
– “Được.” Hắn ta nói.
Phía bên ngoài, Hàn Thiên Lãnh cùng thư kí Hoàng bước vào. Mộc Nhiên thấy anh liền đứng dậy.
– “Tôi xin phép đi trước”.
Cô chọn một lối đi để anh nhìn thấy mình.
Phía xa, Hàn Thiên Lãnh thấy bóng lưng của Mộc Nhiên liền chạy theo.
– “Mộc Nhiên, Mộc Nhiên.”
Nhưng cô đã ra ngoài và bước lên xe, Hàn Thiên Lãnh chạy theo chiếc xe của cô:”Mộc Nhiên, Mộc Nhiên…”
Cô ngồi trong xe nhìn hình ảnh của anh xa dần từ gương chiếu hậu mà tim thắt lại, tại sao anh lại có phản ứng như vậy khi gặp cô, như thể anh đang áy náy và ân hận đối với cô vậy.
– “Diệp tổng, đó là Hàn tổng của tập đoàn Thịnh Hồng, cô quen anh ấy sao?”
Mộc Nhiên cười, không những quen mà còn có thù hận với nhau nữa:”Không có, chắc anh ta nhận nhầm người thôi.”
Hàn Thiên Lãnh thất vọng quay lại nhà hàng, rõ ràng đó là cô nhưng tại sao cô lại cố tình trốn tránh anh. Hay cô vẫn còn giận anh?
Không, có lẽ không phải là giận mà là cô hận anh.