Chương 971: Ngoại truyện – Quên Ngay lúc Hunt còn thắc mắc, Molly đã nói: ~ Anh ấy quên em nhưng mạng em đúng.
là do anh ấy cứu, bây giờ em cũng muốn cứu.
anh ấy, anh hiểu không Hunt?
Hunt nghe vậy, tâm trạng anh thực sự.
phức tạp. Anh không thể ngờ được kết quả lại là thế này.
‘Sắc mặt Hunt rất khó khoác, đi ra ngoài, ¡, anh cầm lấy áo.
Molly muốn nói gì đó nhưng không kịp.
Hunt lập tức tới bệnh viện để tìm tư liệu cô nhí, anh biết điều đó, nhưng Hunt không ngờ người nuôi cô lại là nhà họ Dạ, Hutn nhốt mình trong phòng hồ sơ, ánh.
mắt rối rằm. Anh ròng rã ở đó suốt một đêm, đêm này, Hunt thức trắng.
Molly cũng không ngủ ngon, sáng hôm sau, cô đi tìm Anjoye với đôi mắt thâm quãng.
Lúc Molly tới, anh đang ăn sáng. Khi ‘Wilson vừa thấy cô, ông lập tức cười vui vẻ rồi mang cho cô thêm một bộ đồ ăn.
Anjoye không nói gì nhưng khóe miệng.
anh lại khẽ nhếch lên.
Chẳng ngờ con nhóc còn quay lại, anh cử Hunt sẽ nhốt cô ở nhà cơ.
Molly ăn sắng rồi hỏi: ~ Sao chú chẳng quan tâm gì đến tôi thế?
Tôi đến mấy phút rồi mà chú không hỏi sức khỏe tôi ra sao, thế mà được à?
~ Bây giỡ cô đang rất khỏe còn gì? Còn đi làm được thì chứng tỏ là không sao, ~ Đúng là không sao, nhưng chú cũng ` phải hỏi thăm tôi chứ, nếu không tì tôi khó. Chịu lắm Molly bỉu môi ra chiều đau lòng.
Nếu là trước đây, Anjoye sẽ không trả lời khi nghe thấy câu nói này, nhưng hôm nay anh cảm thấy rất vui nên cũng đáp lại: ~ Vậy sức khỏe của cô đã ổn chưa? Có chịu được không?
~ Được được, chú quan tâm tôi nhiều hơn thì tôi mới có tâm trạng làm việc nha!
Molly vui vẻ đáp rồi sực nhớ ra một.
chuyện, cô hỏi thắm: ~ Quà của tôi đâu? Chú bảo sẽ tặng tôi một cái váy khác cơ mà?
Nghe thế, trong một tích tắc, ánh mắt anh tối lại: ~ Xin lỗi, quên.
,ˆnjoye đang tránh đi câu trả lõi từ đầy lòng.
Không phải quên mà là sợ mình quá quan.
tâm.
Molly nghe thế thì run lên, chẳng ngờ.
mình chờ cả một tối lại nhận được câu trả lời như thế, Quên.
Chữ này hời hợt biết bao, nhẹ nhàng biết.
bao.
Nụ cười của cô đẳng chát nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tươi tỉnh.
Molly cầm đĩa đâm nhẹ xuống, gắng.
gượng giữ vững giọng nói như không quan tâm.
~ Quên… quên thì thôi, không sao! Từ đâu tôi cũng chẳng mong chờ người bận rộn như: chú nhớ kỹ việc đó. Chẳng phải tôi cứ nhớ mãi không quên món quà đó đâu, chỉ là sực nhớ ra thôi.
Người nghe cũng nhận ra sự cay đẳng trong câu nói này, vậy người nói hẳn là nghẹn cái đẳng chát đó trong họng.
Molly cúi đầu ăn sáng nhưng cô cám thấy mình đang nhai sáp nến, hoàn toàn không có Vị gì.
Chẳng ngờ Wilson lại lên tiếng: ~ Bác sĩ Molly này, thật ra thiếu gia nhà.
tôi không quên đâu, tối qua cậu ấy có bảo.
†*/ mang đồ nữ mới nhất mùa này của Đior té đấy. Nhưng cậu ấy vụng về, ở cạnh lại không có phụ nữ nên không biết chọn đồ cho.
con gái thế nào, vậy nên mới chở cô qua đây để tự chọn.
Molly nghe thế thì kinh ngạc, vẻ thất vọng trong ánh mắt hoàn toàn không còn nữa.
Đôi mắt kia dần sáng lên, lấp lánh như.
Sao trời.
Anjoye vốn muốn phủ định lời Wilson nhưng lời nói của anh cứ nghẹn trong họng, không thể thốt ra.
Anh thực sự không đành lòng để cô bé này phải thất vọng.
Dưới ánh nhìn đầy mong đợi của Molly, anh nhìn về phía Wilson và nhận được ánh mắt cổ vũ từ ông.
Cuối cùng, anh miễn cưỡng gật đầu, lúng.
túng nói: ~ Phải.
~ Đấy cô xem, thiếu gia nhà tôi có lòng thật.
~ Vậy… sao khi nấy chú không nói? Chú bảo là quên mà?
Molly nghỉ ngờ.
~ Đó là vì cậu ấy ngượng thôi, cậu ấy chưa bao giờ tặng quần áo cho con gái mà, thế nên mới không quen.
Ngượng á? Chú già mà cũng có lúc .ơng à, đúng là mở mắt quả mà! Quần áo đâu rồi, lãy ra đây để tôi xem nào, chú già chọn cho tôi một bộ nào!
~ Tôi chuẩn bị ngay đây.
Wilson mau chóng mang quần áo tới, khoảng hơn hai mươi bộ tất cả. Vì quá nhiều nên không thể để trong bếp, họ chỉ đành để.
ở phòng khách.
Molly vội đi tới, nhưng thấy Anjoye vẫn.
ngõi im tại chỗ, cô vội kéo tay anh, nói: ~ Chú ngồi đây làm gì, mau chọn đồ cho.
tôi đi!
~ Tôi còn chưa ăn xong.
~ Xem xong rồi lại ăn! Đã bảo tặng quà cho tôi rồi mà, sao chú lại không đế tâm thế chứ, mau lên mau lên!
Molly không chờ nổi nữa, cô kéo Anjoye ra phòng khách.
Anjoye thực sự không biết chọn quần áo, thế nhưng anh cũng chẳng chống cự lại được.
sự nhống nhẽo của Molly.
Quần áo phụ nữ giống nhau thôi mà?.
Nhất là váy, trên dưới như nhau, chẳng nhìn.
ra vẻ đẹp nào cả.
~ Cái này?
Anh tiện tay cầm lên một bộ rồi hỏi.
~ Chú để tâm chút được không? Cái này mà hơn với tôi 4? Màu sắc làe loet NÏy trừng mất, bất mãn nói.
~ Vậy cô thích gì thì tự chọn không hơn à?
Sao còn muốn tôi chọn.
Anjoye bất đắc dĩ nói, anh bị con nhóc này tra tấn đau cả đầu, thế nhưng lại không.
nỡ mắng đôi câu.
Chẳng lẽ là mình già quá rồi, đến tuổi thương trẻ con rồi?
Molly nghe thế thì đạp cho anh một cái: ~ Không có lòng gì cả, đô tặng người khác mà lại không muốn dụng tâm. Tôi thích…
Cô nhìn thoáng qua rồi thấy một chiếc váy dài màu gạo, cũng may là cô đang đi giày trắng, phối với váy màu gì cũng hợp: ~ Này, chú cầm lấy.
~ Đưa tôi làm gì?
~ Cho chú cầm rồi chú đưa lại cho tôi, hiểu chưa?
Anjoye nghe thế thì mỉm cười, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy vẻ cưng chiều. Anh mặc.
cho cô muốn làm gì cũng được.
Đường đường là chủ tịch LN mà lại để một con nhóc kêu đến gọi đi mà không nổi giận, kể cũng là một kỳ tích.
Anjoye đưa váy cho Molly để cô đi thay, nhưng cô lắc đầu.
‹ Molly xếp váy vào hộp rồi nói: – Tôi giữ lại để sau này mặc, tránh cho đồ mới lại gặp phải tình cảnh hôm qua, tôi đau lòng chết mất.
~ Tùy cô, không cần bộ khác à? Đây toàn là mốt mới của mùa hè năm nay, tôi thấy cái nào cũng hợp với cô.
~ Thẩm mỹ đàn ông, ôi, đúng là thẳng nam ung thư! Tôi không cần mấy cái này, quà thì một món là đủ rồi, nhiều thế này không gọi là quà nữa.
~ Nhóc con, sao cô lầm ngụy biện thế?
Anjoye nhướng mày, bất đắc dĩ nói.