Đêm khuya trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm tới trong chớp mắt.
Lúc Nhạc Yên Nhi mở mắt đã thấy giường trống không, chăn chiếu bên cạnh lạnh như băng.
Cô nhìn thấy một bộ chăn gối trên ghế salon thì hiểu ngay tối qua hắn không ngủ trên giường.
Dù có chút thất vọng nhưng vừa nghĩ tới chuyện sáng nay đi khám thai là cô lại thấy vui vẻ ngay.
Vừa lúc sáng nay phu nhân Minh Tú có việc phải đến công ty nên cô cũng không cần tìm cớ để ra ngoài.
Trần Lạc đã chờ sẵn trước cửa để đưa cô tới viện.
Bác sĩ cũng là cậu ta tìm hiểu kỹ mới tìm đến, rất đáng tin, sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì, hơn nữa trên sổ khám bệnh của cô cũng điền một cái tên giả.
– Thai nhi còn nhỏ, chưa thành hình, cô có thể thấy một điểm đen ở chỗ này, đây chính là em bé.
Nhạc Yên Nhi nhìn trong máy siêu âm một điểm đen nhỏ xíu, thật sự không thể tin nổi, đây là con của cô đấy ư?
– Đứa trẻ nào cũng xấu thế này à?
Cô nhỏ giọng hỏi.
Câu này khiến Trần Lạc đứng cạnh bật cười:
– Phu nhân, giờ mới hơn một tháng, đứa trẻ còn chưa phát triển mà, hơn nữa có gien của cô và chủ tịch thì đảm bảo em bé không xấu được đâu.
– Đúng rồi, cô cứ yên tâm, giờ thai nhi vẫn chưa phát triển tứ chi, không vội được đâu. Chờ hai tuần nữa cô đi khám lại sẽ thấy em bé lớn hơn một chút!
Bác sĩ lại nói tiếp:
– Vẫn như cũ, có vài thứ phải kiêng kỵ, giờ tình hình thai nhi cũng đã ổn định, tôi xem qua kết quả kiểm tra cũ của cô thì thấy tốt hơn nhiều rồi. Nhưng chỉ số an toàn của cô vẫn khá thấp, lát nữa tôi sẽ kê đơn cho cô, cô nhớ…
Bác sĩ dặn dò thêm vài điều, Nhạc Yên Nhi nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua chuyện gì đó quan trọng.
Khám xong thì cũng gần hết buổi sáng, cô và bác sĩ trao đổi một ít thông tin về thai kỳ sau đó chờ Trần Lạc đi lấy thuốc.
Trần Lạc đến quầy thuốc ở tầng một, trên tường sảnh chính treo một màn hình cỡ lớn, trong đó đang chiếu tin tức giải trí quan trọng.
Trên màn hình là một người phụ nữ khiến cậu ta thấy rất quen, nhìn mãi mới nhận ra là Bạch Nhược Mai, vợ của Lâm Đông Lục.
Cô ta đứng trước máy quay, khóc lóc than thở với vô số micro trước mặt:
– Hôm nay tôi muốn cho mọi người biết sự thật. Tôi vốn không hề ra nước ngoài nghỉ phép mà là bị chồng mình, Lâm Đông Lục giam cầm! Lý do rất đơn giản, chỉ vì tôi đã vô tình phát hiện ra anh ta ngoại tình với Nhạc Yên Nhi!
– Nhạc Yên Nhi? Bà Lâm nói đến phu nhân của chủ tịch tập đoàn LN, cô Nhạc Yên Nhi sao?
Phóng viên lập tức hỏi lại.
Dù lần trước truyền thông không dám đưa tin nhưng những chuyện thế này luôn lan truyền rất nhanh trong giới, giờ ai cũng biết.
Bạch Nhược Mai nghe thấy cái tên này liền rơi nước mắt, qua màn hình cũng cảm nhận được sự căm phẫn của cô ta.
– Đúng thế, chính là cô ta! Chính là đứa con nuôi của nhà họ Cố đó, chính là phu nhân của chủ tịch Dạ! Cô ta là một con đàn bà đê tiện, đã kết hôn với chủ tịch Dạ mà còn qua lại với chồng tôi, quyến rũ anh ấy, ngoại tình sau lưng tôi!
Cô ta khóc lóc kể lể những việc ác mà Nhạc Yên Nhi cùng Lâm Đông Lục đã làm.
– Xin hỏi cô Bạch có chứng cứ gì không?
– Theo tôi biết thì cô rất yêu chồng mình, đối với hành động này của ông Lâm cô có cảm xúc thế nào?
– Cô có gì muốn nói với bà Dạ không?
Phóng viên tới tấp đặt câu hỏi, chỉ sợ mọi chuyện còn chưa đủ ầm ĩ.
– Chứng cứ à? Chứng cứ chính là bệnh án của bệnh viện đấy. Chồng tôi đã nhốt tôi trong một bệnh viện tâm thần ở Mỹ, tạo bệnh án giả để mọi người nghĩ đầu óc tôi không bình thường, rồi không ai tin lời tôi nói! Nhưng tinh thần tôi rất bình thường, điều đó đã được các bác sĩ chứng minh! Đúng là tôi rất yêu chồng mình, nhưng anh ấy đã quá tàn nhẫn với tôi, vì vợ của người đàn ông khác mà ra tay độc ác với vợ mình! Giờ tôi đã mời luật sư để làm thủ tục ly hôn, tôi muốn kiện Lâm Đông Lục! Còn với Nhạc Yên Nhi thì tôi chỉ có một câu này, người đang làm trời đang nhìn, không phải không có quả báo mà chỉ là quả báo chưa tới thôi!
Thấy cảnh này sắc mặt Trần Lạc lập tức thay đổi, cậu ta lập tức nghĩ tới Nhạc Yên Nhi đang ở trên tầng.
Dù thế nào cô cũng không thể xem tin tức này được.
Lúc này… điện thoại của Nhạc Yên Nhi sắp nổ tung rồi.
Đầu tiên liên lạc với cô không phải phóng viên, không phải Lâm Đông Lục, không phải Dư San San hay phu nhân Minh Tú, mà là…
Anjoye!
Anh ta là người đầu tiên gọi đến.
– Anjoye à? Sao thế?
Cô nghi hoặc hỏi.
– Giờ chị đang ở đâu?
Giọng anh ta không còn ngả ngớn như lúc thường mà trở nên cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ rất nghiêm trọng, như đã xảy ra chuyện lớn rồi vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy rất khó hiểu nhưng vẫn nói:
– Tôi đang ở bệnh viện thành phố, sao thế? Có chuyện gì à?
– Đừng dập máy, em gặp chuyện rồi, đang định báo với chị.
Nghe thấy giọng cô vẫn bình thường nên anh ta đoán cô vẫn chưa xem tin tức mới, chân vội vàng nhấn ga, chiếc xe lao vút đến bệnh viện thành phố, vừa đi vừa nói đại một lý do nào đó, khiến cô tin tưởng mình.
Vừa nghe anh ta gặp chuyện cô đã đứng bật dậy, vội vàng hỏi:
– Cậu sao rồi? Có chuyện gì?
– …Suýt nữa em bị một cô gái cưỡng bức.
Anjoye nhìn dòng xe qua lại như mắc cửi, không sợ chết mà vượt đèn đỏ, một chiếc xe phóng vụt qua ngay trước đầu xe anh ta.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng còi ô tô rít lên, cách điện thoại cũng khiến cô căng hết cả thần kinh, lại càng lo lắng hơn:
– Cậu đang làm gì? Sao có nhiều tiếng còi xe thế?
– Chị quan tâm mấy cái ô tô đấy làm gì, em sắp bị cưỡng bức đấy, chị quan tâm tới em đây này!
Anjoye bất đắc dĩ trợn mắt, chẳng lẽ chủ đề này còn chưa đủ chấn động hả?
Nhạc Yên Nhi nghe anh ta oán giận mà không nhịn được cười:
– Đừng đùa nữa, cậu không bắt nạt con gái nhà người ta là tốt lắm rồi ấy! Giờ tôi đang có việc trong bệnh viện, cúp máy trước nhé.
– Đừng! Được rồi… em sắp kết hôn.
Anjoye bắt đầu nói linh tinh để phân tán sự chú ý của cô.
Lúc này Bạch Nhược Mai đang được phỏng vấn trực tiếp, chắc chắn giới truyền thông đã nắm được tin tức, rất nhanh họ sẽ tra được hành tung của Nhạc Yên Nhi, giờ có lẽ đều đang ở trên đường rồi, anh ta phải nhanh hơn, tới trước đám người đó.
Mà còn phải cam đoan cô không biết gì hết.
Nhạc Yên Nhi nghe anh ta nói mà trợn tròn cả mắt, không thể tin nổi:
– Cậu đừng đùa, Annie còn nhỏ, cậu đừng bắt nạt trẻ con chứ!
– Mẹ nó!
Anjoye chửi thề, vỗ mạnh tay lái, rồi giận dữ quát:
– Giờ em đang nói chuyện rất đứng đắn, rất nghiêm túc với chị đấy Nhạc Yên Nhi! Chị có thể nghiêm túc một chút không hả?!
Cô sửng sốt một lát mới đáp:
– Thật à, thế nếu cậu định kết hôn thì chúc mừng nha!
– …