Vừa bị đâm, Nhạc Yên Nhi đã nghĩ tay mình gãy mất, nhưng đang trong quá trình quay phim nên cô chỉ có thể cắn răng không kêu đau, nhắm mắt lại như đã hôn mê.
Đạo diễn Lộ kịp thời hô “Cắt”, lúc này, mọi người mới chạy tới xem tình hình của Nhạc Yên Nhi.
Diệp Hiểu Như là người xông tới đầu tiên.
– Yên Nhi, em không sao chứ? Chị thấy em bị đâm trúng tay rồi! Mọi người xung quanh có kẻ xem trò vui, có kẻ giả vờ quan tâm, chỉ duy nhất Diệp Hiểu Như là lo lắng thực sự.
Nhạc Yên Nhi khi nãy cắn răng nhịn đau, giờ cô mới thở phào, đau đớn trên tay khiến sắc mặt cô trắng bệch.
– Em…
hình như bị thương đến xương rồi.
Đạo diễn Lộ thấy cô bị thương thì giật mình, vừa nghĩ tới phản ứng của Dạ thiếu khi biết chuyện này ông ta đã cảm thấy khó thở, vội vội vàng vàng gọi nhân viên hậu cần tới:
– Mau, mau, đưa đến bệnh viện đi! Nhạc Yên Nhi dù đau nhưng vẫn cố hỏi đạo diễn một câu:
– Đạo diễn Lộ, cảnh khi nãy có qua không? Khi nãy, Nhạc Yên Nhi luôn cắn răng nhịn đau là do sợ phá hỏng cảnh quay, nếu cảnh này không qua được, cô phải quay lại lần nữa thì có phải rất uổng công không.
Đạo diễn Lộ cảm khái, vốn cho rằng Nhạc Yên Nhi là một diễn viên nhỏ đi lên nhờ bám được đại gia, người như vậy sẽ chẳng ra sao, nhưng trong thời gian mấy tháng nay, ông nhận ra Nhạc Yên Nhi rất yêu quý nghề diễn, cũng rất tôn trọng nghề nghiệp.
Bây giờ cô bị thương mà còn quan tâm xem cảnh của mình có qua không, đạo diễn thực sự cảm động.
– Qua, diễn tốt lắm, về sau cô còn một cảnh trong bệnh viện là đóng máy được rồi, không ảnh hưởng tiến độ đâu, nhanh đi khám đi.
Nhân viên đoàn phim loạn cả lên, trái nâng phải đỡ Nhạc Yên Nhi để đưa cô tới bệnh viện.
Ở một góc khác, thấy Nhạc Yên Nhi bị thương, sắc mặt Tô Phi cũng thay đổi.
Vừa rồi cô ta mới thề thốt sẽ không xảy ra chuyện gì, chẳng ngờ mất mặt nhanh như vậy.
Thấy đám người vây quanh Nhạc Yên Nhi sắp đi xa, Tô Phi véo mạnh vào đùi mình, đau đến độ đỏ hoe mắt, lúc này mới chậm rãi xuống xe.
Tô Phi bước vội tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, cô ta tỏ vẻ vừa xấu hổ day dứt lại vừa lo lắng:
– Chị Yên Nhi, xin lỗi, em không cố ý, thật…
Vừa nói, nước mắt Tô Phi cũng vừa chảy dọc theo gương mặt.
Người bị thương là Nhạc Yên Nhi, cô còn không khóc mà Tô Phi đã rơi nước mắt trước, dáng vẻ yểu điệu người thấy là thương, dù có đang giận đến mấy cũng không nỡ nổi cáu với cô ta.
Diệp Hiểu Như giận nhưng không muốn gây thêm chuyện cho Nhạc Yên Nhi, chỉ đành nghiêm mặt nói:
– Cô Tô, xin cô nhường đường, tay của Yên Nhi còn cần băng bó.
Tô Phi này hay thật, nếu thật sự không muốn để Nhạc Yên Nhi bị thương thì sao chẳng cẩn thận hơn, bây giờ người đã bị thương rồi còn chặn đường không cho đi, đứng đó vờ vĩnh nhận sai.
Nước mắt Tô Phi rơi xuống không phí, vẫn có người trúng chiêu của cô ta.
Đạo diễn Lộ khi nãy đang rất bất mãn, cảm thấy Tô Phi cố tình gây chuyện, ông đã định lát nữa sẽ răn dạy cô ta, vậy mà giờ thấy người đẹp rơi lệ nhận sai, dáng vẻ rụt rè như thế lại thêm có Âu thiếu sau lưng, ông lập tức nuốt tất cả những ngôn từ quá khích xuống.
Đạo diễn Lộ đã mất kiên nhẫn nhưng ông chỉ xua tay:
– Cô đi nghỉ trước đi, cảnh này qua rồi, chuẩn bị cho cảnh sau.
Tô Phi vừa đi vừa ngoái đầu lại, nước mắt lã chã thật đáng thương.
Trợ lý của cô ta vội vàng chạy tới dìu, thấy sắc mặt Tô Phi, trợ lý dè dặt lên tiếng:
– Chị Tô, cô Nhạc không sao chứ? Đạo diễn sẽ không gây chuyện với chị chứ? Khi nãy nghe nói có người bị thương, những phóng viên kia đều điên cuồng chụp ảnh đấy.
– Cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không cố ý mà.
Tô Phi âm thầm tính toán, chiêu giả vờ yếu đuối này dùng rất hiệu quả, lần trước ngả bài với Diệp Thiên Hạ mình cũng bất chợt nghĩ ra việc khóc lóc trong phòng nghỉ, vậy là mọi người đều tưởng cô ta ức hiếp mình, nhưng thật ra Diệp Thiên Hạ còn chẳng thèm nói mấy câu.
Lần này cũng vậy, cho dù mình gây ra một sai lầm nho nhỏ khiến Nhạc Yên Nhi bị thương, nhưng chỉ cần mình có vẻ đáng thương, đạo diễn Lộ đã không nỡ nặng lời, nếu bị phóng viên phỏng vấn thì chuẩn bị trước một ít thuốc nhỏ mắt là được.
Mọi người đều vô thức thương hại kẻ nhỏ yếu.
Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ đều quá ngu si, giả vờ yếu thế cũng không biết, chẳng phải là giúp mình ngư ông đắc lợi hay sao.
Ở một nơi khác, Nhạc Yên Nhi lập tức được đưa tới bệnh viện của khu nghỉ dưỡng.
Vì khu nghỉ dưỡng này là khu cao cấp nên bệnh viện dù nhỏ nhưng thiết bị đều đầy đủ, bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho Nhạc Yên Nhi xong thì cầm phim chụp cánh tay của cô lên, nói:
– Bị rạn xương một chút, dù không nghiêm trọng nhưng vẫn phải bó thạch cao mấy ngày.
Điều may mắn duy nhất của Nhạc Yên Nhi là các cảnh quay của nữ phụ thứ nhất đã sắp hết, còn lại đều là cảnh Ôn Tố Tố hấp hối trên giường bệnh, chỉ cần giấu cánh tay đi lúc quay là sẽ không gây ra ảnh hưởng gì nhiều.
– Tất cả là tại Tô Phi, rõ ràng không có trình độ còn đòi làm màu, chẳng phải là do hôm nay có phóng viên đấy à? Diệp Hiểu Như bất bình.
Nhạc Yên Nhi buồn cười:
– Em cứ tưởng ấn tượng của chị về cô ta rất tốt cơ, lúc trước chẳng nói là chị Thiên Hạ bắt nạt cô ta còn gì?
– Lúc trước là chị mù, bây giờ nghĩ lại thì chưa chắc đã có chuyện như thế, hôm nay cô ta có lỗi mà còn khóc thảm hơn cả em, sự thật về chuyện giữa hai người họ còn chưa biết chính xác là thế nào đâu.
Nhạc Yên Nhi khẽ cười, không nói thêm gì nữa.
Băng bó kỹ càng xong, Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi một lát rồi nói mình muốn về trường quay.
– Yên Nhi, chị nên nhanh chóng đưa em về nghỉ là hơn, đạo diễn vừa nói hai ngày nữa đều không có cảnh của em, em cứ tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt.
– Bị thương tay chứ có phải chân đâu, dù sao cũng phải về báo cáo tình hình với đạo diễn chứ.
Diệp Hiểu Như không thay đổi được quyết định của Nhạc Yên Nhi, chỉ đành dìu cô về trường quay.
Còn chưa vào tới nơi đã thấy một quang cảnh náo nhiệt.
Sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, truyền thông đều rất quan tâm chuyện đó nên đạo diễn liền đẩy thời gian lên sớm, bây giờ các diễn viên chính đều đang được phỏng vấn.
Diệp Hiểu Như sửng sốt, cô quay đầu hỏi Nhạc Yên Nhi:
– Yên Nhi, chúng ta qua đó nữa không? Bây giờ qua đó, chỉ sợ tất cả phóng viên sẽ nhào tới phỏng vấn Nhạc Yên Nhi, dù cô không bị thương nặng nhưng giờ cũng chẳng đủ sức ứng phó với họ.
Cô do dự rồi lắc đầu: