Van Anh Nhẹ Nhàng Giúp Tôi

Chương 272


Nói tới Đàm đại nhân, tuy mấy đêm liền dù đã dưỡng đủ sức, nhưng khi được nữa đường lại xảy ra chút chụt trặc, cũng may là kết quả cuối cùng vẫn làm cho anh cực kỳ hài lòng. . . . . .

Khi đó Hạ Tử Du cảm thấy trời đất như bị đảo lộn, cả người bị anh đè lên giường, sau đó liền nghe thấy người đàn ông nằm trên người cô dùng nọi nói trầm khàn độc quyền của anh nói với cô, “Mấy hôm nay anh nhớ em muốn chết đi được. . . . . .”

Động tác của Hạ Tư Du đơ ra mất một lúc, không giãy nữa nữa mà đưa hai tay lên vòng ôm chặt lấy cổ chồng mình, ngọt ngào nói, “Em cũng rất nhớ anh!” Nếu không phải nghĩ rằng anh muốn đi công tác lâu như thế, cô cũng không biết rằng giờ đây mình lại quyến luyến anh đến vậy, không nỡ để anh rời khỏi cô một giây một phút nào. . . . . .

Tròng mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm lóe sáng tia giảo hoạt xen lẫn dục vọng hỏi, “Vậy. . . . .Nước hoa?”

Hạ Tử Du tất nhiên là hiểu ý, cầm lọ nước hoa lên ngượng ngùng nói, “Em vào phòng tắm, sẽ trở lại ngay thôi…..”

“Ừm. . . .”

Đến lúc Hạ Tử Du bước ra từ phòng tắm thì Đàm Dịch Khiêm đã cởi sạch sẽ trần như nhộng, nhìn thấy Hạ Tử Du liền giống y như sói đói bổ nhào tới. (ối kinh nhể haha)

Cái loại nước hoa DX-2 này quả nhiên là rất thú vị, hai người rất nhanh chóng động tình, hôn môi rồi lại vuốt ve…..

Nhưng khi quần áo của Hạ Tử Du vừa mới được Đàm Dịch Khiêm cởi ra, cả hai đều phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng . . . . .

Hạ Tử Du yếu ớt nói, “Ông xã. . . .Thuốc không có. . . . . Mà cũng không có. . . . Không có áo mưa. . . . . .”

Đàm Dịch Khiêm ảo não thầm rủa một tiếng, “Chết tiệt! !”

Hạ Tử Du bất đắc dĩ nói, “Ai bảo anh nghỉ phép đưa em đi chơi mà cũng không chịu báo trước cho em một tiếng, lầm cái gì cũng không chuẩn bị được. . . . . .”

Không làm nữa, vậy thì uổng công hai ngày hôm nay Đàm đại nhân đã dưỡng sức chỉ để chờ đợi ngày này, dĩ nhiên là muốn được quấn quýt thân mật với cô một trận rồi. Còn làm tiếp, không uống thuốc cũng không có áo mưa. . . . Vậy thì hậu quả cũng thật là nghiêm trọng à.

“Để anh bảo người của khách sạn mang lên.” Đàm Dịch Khiêm chưa từ bỏ ý định đưa ra ý kiến.

Hạ Tử Du lập tức kẹp chặt hai chân, “Em không muốn. . . . . Mấy ngày tới đều phải ở lại khách sạn này, em không muốn không có mặt mũi để ra ngoài nhìn người khác đâu.” Huống chi có ai mà không biết thân phận tổng giám đốc Đàm của anh chứ. . . . . .

“Bà xã, thật ra thì kinh nguyệt của em vừa mới hết không lâu, hôm nay cũng có thể coi như là chu kỳ an toàn mà. . . . . Hẳn là sẽ không sao đâu.” Nếu như lúc này mà bắt Đàm đại nhân phải ‘thắng xe’ lại, vậy thì nhất định sẽ bị nội thương mà chết mất.

Hạ Tử Du len lén nghiêng đầu nhìn cậu em nhỏ đang phấn chấn ở nửa thân dưới của anh, có chút không đành lòng nhưng vẫn không có cách nào khác nói, “Không được, em không muốn làm liều mạo hiểm như vậy đâu. . . . .Ông xã à, anh ráng nhẫn nhịn một chút đi. . . . . .”

Đàm Dịch Khiêm lại mắng thêm một tiếng nữa, sau đó ngồi dậy bước xuống khỏi giường nhặt áo sơ mi ở dưới đất lên, vừa mặc vừa nói, “Vậy anh tự mình đi mua, vậy được hay chưa hả?”

Hạ Tử Du nhìn anh khó chịu như thế, lại nghĩ đến anh vì sinh nhật của cô mà bỏ mặt cả một công ty lớn, vì vậy cô chớp mắt nhìn đỏ mặt nói, “Vậy thôi được. . . Em ngoan ngoãn chờ anh về, anh đi nhanh về nhé!”

Hạ Tử Du vừa dứt lời, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm đã như bão tố rời khỏi phòng. (haha..pó tai, ối ta bùn ngủ qá nhưng fai nhai hết khúc này đã )

Lại nói đến sau khi Đàm Dịch Khiêm chạy hết cả một con phố mua về đủ loại thuốc ngừa thai về xong, nhưng lúc về phòng lại không thấy vợ yêu mình ở đâu cả. . . . . .

Đàm Dịch Khiêm liền phát hoảng, lo lắng gọi, “Bà xã, bà xã. . . . .”

Lúc này, cửa phòng tắm bật mở ra từ bên trong, giọng nói mềm mại yêu kiều của Hạ Tử Du vang lên, “Ông xã, em ở đây. . . .”

Hạ Tử Du tựa người lên khung cửa trên người đang mặc một cái áo sơ mi của anh, bởi vì cái áo cũng khá dài, có thể che hết những bộ phận quan trọng trên cơ thể cô, còn để lộ bờ vai trần xinh đẹp và đôi chân thon dài trắng nõn không tỳ vết của mình trình diễn ra ở trước mặt anh. . . . . .

Cô còn cố ý làm một tư thế cực kì quyến rũ, đẩy vai áo sơ mi của mình ra phía sau để lộ bờ vai đầy khiêu gợi. . . . .

Đàm Dịch Khiêm như không tin vào mắt mình mà nhìn tới cô, lại thấy khuôn mặt cô đỏ bừng đang chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra để cho nó dần dần tuột xuống, Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức nín thở hít mạnh vào một hơi, xoang mũi hơi ngứa ngáy, suýt chút nữa thì đã bị sặc máu mũi.

Kế tiếp Hạ Tử Du từng bước từng bước đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, ấn anh xuống giường rồi quyến rũ ngồi lên đùi anh sau đó kéo khóa quần của anh xuống. . . . . .

Màn tiếp theo chính là hình ảnh Đàm đại nhân biến thân thành sói đói vồ lấy cô. . . . .

Sau khi xong việc đó, Đàm đại nhân rất hài lòng mà nghĩ loại nước hoa DX-2 này đúng là cực phẩm, nên tìm lúc nào đó bảo cái cô tổng giám gì đó mang tới tặng thêm một ít nữa mới được! !

Tại Luân Đôn.

Đàm Tâm đang nhàm chán lật lật tờ báo trong tay, đột nhiên nhìn thấy tin tức nói về Đàm Dịch và Hạ Tử Du đến thành phố Y hưởng thụ thế giới của hai người. . . . . .

Nhìn hai người ăn mặc nhàn nhã, hình ảnh tay trong tay tản bộ trên đường, vẻ mặt Đàm Tâm đầy mơ ước.

Cái gì gọi là tình yêu, thì đây mới chính là tình yêu. . . . .

Trong lúc Đàm Tâm đang cảm thán không thôi thì một giọng nói của đàn ông không đúng lúc vang lên, “Bà xã, anh về rồi đây. . . . . .”

Đàm Tâm ngước mắt thấy Quý Kình Phàm vứt cặp tài liệu trong tay sang một bên đi về phía cô.

Đàm Tâm hỏi, “Sao nay anh về sớm thế?” Hình như bây giờ mới có ba giờ chiều, bình thường Quý Kình Phàm năm giờ mới tan việc về nhà mà.

Quý Kình Phàm làm ra dáng vẻ muốn ôm Đàm Tâm vào lòng, lại bị Đàm Tâm nói chặn lại trước, cô đứng lên đề phòng anh nghiêm mặt nói, “Đừng có ngả ngớn với tôi, hôm nay mẹ anh đã đi cùng ba mẹ tôi đến tháp cầu chơi rồi, không cần phải diễn trò đâu.”

Quý Kình Phàm cũng không thèm để ý đến sự phòng bị của cô, đi tới dứt khoát ôm chặt lấy cô cho bằng được, trầm giọng nói, “Dạo này không thường nhau, em có nhớ anh không?”

Đàm Tâm nhíu mày nói, “Này, bỏ tay ra!”

“Không bỏ! !”

“Anh mà không bỏ thì tôi kêu lên đấy !”

“Gọi đi, dù sao hôm nay người lớn cũng không có ở nhà, em có kêu đến rát cổ họng cũng không có người dám lên tiếng đâu.”

“Anh. . . .Buông ra!”

Quý Kình Phàm nhân lúc Đàm Tâm đang giãy dụa kịch liệt tranh thủ hôn lên má cô một cái rồi mới chịu buông cô ra.

Đàm Tâm lấy tay lau lau chỗ nước miếng dính trên má mình, thẹn quá hóa giận nói, “Đồ lưu manh! !”

Quý Kình Phàm thả người lên ghế sofa, nhếch miệng nói, “Anh cũng thật muốn được lưu manh với em một lần đấy!”

“Anh. . . . .Đồ vô sỉ!”

Quý Kình Phàm cười mà không nói.

Đàm Tâm cũng ngồi xuống trên sofa đối diện với Quý Kình Phàm, nghiêm mặt nói, “Này, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Quý Kình Phàm mong chờ nhìn Đàm Tâm, “Ừ, anh nghe.”

Giọng nói của Đàm Tâm chầm chậm vang lên, “Hai ngày nữa ba mẹ tôi sẽ về nước, tôi dự định cũng về cùng với hai người. . . . . .”

Quý Kình Phàm nghe thấy thế liền nhíu mày, “Không phải em đã dự định ở đây rồi sao?”

Đàm Tâm tức giận nói, “Tôi cũng đã giúp anh diễn xong rồi, hai chúng ta bây giờ không ai thiếu nợ ai. . . . . Chỉ cần hai chúng ta phối hợp tốt, kể cả có xa nhau cũng không thể khiến cha mẹ của cả hai bên nghi ngờ.”

Quý Kình Phàm không hề suy nghĩ thẳng thừng từ chối, “Tôi không cho phép em rời khỏi đây!”

“Anh nói cái gì?”

Đôi mắt trước giờ vẫn luôn thờ ơ giờ đây lại tràn ngập ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông, “Anh nói là anh không cho phép em rời khỏi đây!”

Đàm Tâm tức giận đứng bật dậy, “Anh dựa vào cái gì chứ?”

Quý Kình Phàm cũng đứng dậy theo, ghịt lấy Đàm Tâm ôm vào trong lòng rồi gằn giọng nói, “Dựa vào việc tôi là chồng em!”

“Anh đừng có quên giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân. . . . .”

Ngay lúc này, Đàm Tâm còn chưa dứt lời thì Quý Kình Phàm đã mãnh liệt hôn lên môi cô. Đầu lưỡi anh trơn trượt mạnh mẽ cậy mở hàm răng khép chặt của cô tiến thẳng vào quấn quýt chiếc lưỡi mềm mại và hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, Quý Kình Phàm lựa chọn cách xử lý trực tiếp nguyên thủy nhất, bịt miệng Đàm Tâm lại để cô không cách nào mở miệng nói ra những lời mà anh khong muốn nghe. . . . . .

“Ưm. . . . Buông ra. . . . . .”

Đàm Tâm dùng hết sức giãy dụa, cho đến khi cô gần như không thể thở được nữa thì lúc này Quý Kình Phàm mới buông cô ra.

Đàm Tâm thở hổn hên, hai gò má ửng hồng, nhìn anh sau đó muốn giơ tay lên tát cho anh một cái nhưng không ngờ anh lại vững vàng giữ chặt lấy cánh tay vừa vung lên của cô, dùng giọng nói nghiêm túc bình thường rất ít khi có nói với cô, “Đàm Tâm, anh không quan tâm đến việc em không biết thật hay là đang giả ngây giả dại, anh thích em, anh muốn em, muốn em sống cùng anh cả cuộc đời này.”

Đàm Tâm giật mình ngây người đứng ngay tại chỗ bởi những lời nói của anh lúc này.

Anh ta nói anh ta thích mình. . . . .

Không ngờ anh ta lại thích mình thật. . . . . .

Tại sao?

Bọn họ mới quen biết lẫn nhau thời gian hai tháng ngắn ngủi, làm sao anh ta có thể thích mình được chứ?

Giây phút này, trong đầu cô lướt qua hình ảnh khi họ mới quen biết, thoáng qua những hình ảnh hỏi han ân cần thường ngày của anh dành cho cô, cũng lướt qua cả ánh mắt của anh mỗi lần nhìn cô. . . . . .

Cô biết thích một người với chuyện thời gian quen biết chẳng có liên quan gì đến nhau nhiều lắm, cũng giống như tình yêu mà nam nữ chính diễn trong phim Titanic vậy. . . . . .

Dường như, tình cảm của anh đã sớm rõ ràng, chỉ có mình cô vẫn đang tự mình dối mình. . . . . .

“Không. . . .Không. . . .” Đàm Tâm sững sờ từng bước lui về phía sau, liên tục lắc đầu, “Chúng ta không thích hợp, tôi không thể ở bên anh được!”

Quý Kình Phàm siết chặt cánh tay lạnh như băng của cô, ánh mắt áp sát gương mặt trắng bệch của cô, “Tại sao lại không thích hợp?”

Thời gian quay ngược lại về chín năm trước.

Đêm hôm đó là một buổi tối điên cuồng. . . . . .

Anh đứng ở góc tối, nhìn cô dựa vào người Robert.

Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô, từng lời nói từng hành động cũng đều khiến cho anh rung động mãi không thôi. . . . . .

Trước đó, anh không hề nghĩ tới rằng, anh lại có thể đối với một người con gái chỉ mới gặp mặt lần đầu, thậm chí ngay cả một chữ cũng chưa từng nói với nhau mà đã rung động.

Sau đó, anh nhìn thấy Robert đưa cô lên một chiếc taxi. . . . .

Có lẽ là biết thái độ đối đãi với phụ nữ từ trước đến nay của Robert, anh đã đi theo sau. . . . . .

Nhìn Robert dìu cô bước vào phòng. . . . . Anh thừa nhận, nếu như đêm hôm đó không phải bị rượu khống chế, có lẽ anh sẽ không cho Robert một cú đấm đáng nhớ nặng nề kia.

Đêm đó cô thật sự rất say, lúc anh muốn đưa cô đi, cô ôm lấy anh. . . . . .

Có lẽ là bởi vì trong mơ mơ màng màng cô đã tưởng nhầm anh là Robert, gò má ngượng ngùng của cô áp sát vào sống lưng của anh, cả người nóng rực. . . . . .

Đêm hôm đó, cho đến khi trời sáng anh mới rời đi.

. . . . . .

Quý Kình Phàm như đang đắm chìm trong hồi ức chậm rãi nói, “Đêm hôm đó, em vẫn cứ kêu đau mãi. . . .Em nói, sau này em không muốn trải qua chuyện như thế này nữa. . . . .Em còn nói, tương lai anh có thể lấy em được hay không. . . . .”

Mặc dù đêm hôm đó cô uống rất say, nhưng những ký ức trong đầu cô vẫn còn rất mới mẻ. . . . . .

Mặc dù lúc nhớ lại chỉ có một vài đoạn ngắn ngủ, cộng thêm đêm hôm đó rất tối, cô không nhìn rõ bất cứ cái gì. . . . Nhưng giờ phút này những lời anh nói lại đào xới lên những đoạn kí ức ngắn ngủi sống động và chân thật trong đầu cô. . . . . .

Cô nhớ, đêm hôm đó, “Robert” luôn cứ dỗ dành cô mãi. . . . . .

Anh còn hứa hẹn với cô rằng sẽ lấy cô, cho nên mấy năm qua cô đều cho rằng Robert đã phụ cô. . . . . .

Ánh mắt Đàm Tâm dường như đã mất đi tiêu cự, cô ngây người sững sờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa lạ vừa quen trước mặt hỏi, “Tại sao anh lại biết những chuyện này?”

Trong đáy mắt Quý Kình Phàm tầng tầng lớp lớp đều là sự khẩn cầu, khàn giọng nói, “Đêm đó anh vẫn cứ mãi dỗ dành em. . . . Em có còn nhớ hay không?”

Đàm Tâm lại lùi về phía sau một lần nữa, cho đến đến khi cả người chạm vào vách tường trắng phía sau, “Anh. . . . . .”

Sợ tâm trạng cô sẽ bị kích động, Quý Kình Phàm không dám đi đến gần cô, mà chỉ thản nhiên nói, “Anh không bao giờ quên lời đã hứa hẹn với em, mấy năm qua, anh vẫn luôn hối hận vì đã không có ở bên cạnh em. . . . Lúc em đi phá thai, anh cũng có mặt tại bệnh viện đó, nhìn dáng vẻ đau khổ khó chịu của em khi đó thế nhưng anh lại không có chút dũng khí nào để đến gần em dù chỉ là một bước. . . .”

Đàm Tâm không ngừng lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, cô nghẹn ngào thốt lên, “Anh. . . .Đêm đó ở bên tôi chính là anh?” Rất nhiều chi tiết anh đều nói cực kỳ chính xác, thậm chí khi anh kể lại tất cả, những âm thanh dịu dàng dỗ dành trong đầu cô lại thật giống với giọng nói của anh. . . . .

“Đàm Tâm, Robert không thể nào yêu em, bởi vì cậu ta đối với em vẫn chỉ có áy nãy mà thôi. . . . .”

Mặc dù sự thật đã càng ngày càng rõ ràng, nhưng Đàm Tâm lại khó có thể chấp nhận được, “Không thể nào, không thể nào. . . .Đêm đó không phải là anh, chúng ta căn bản là không quen biết. . . . . .”

Quý Kình Phàm chậm rãi nói, “Nếu như em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta có thể gọi điện thoại cho Robert để chứng thật.”

“Không. . . .Tôi và anh không có một chút quan hệ nào cả, gần đây chúng ta mới quen biết thôi. . . .” Đàm Tâm dường như đã chịu một đả kích rất lớn, ngón tay bám chặt lên bờ tường trắng.

“Anh vẫn luôn luôn lưỡng lự, có nên nói với em hay không. . . .”

Đàm Tâm bịt hai tai lại, kích động nói, “Tôi không muốn nghe anh nói. . . . Quý Kình Phàm. . . . Anh đang đặt chuyện bậy ba . . . . Anh đang lừa tôi. . . . . .”

Quý Kình Phàm đi tới ôm cô ấn vào ngực mình.

Cô kịch liệt giãy dụa. . . . . .

Anh siết chặt lấy cô, vô hạn yêu thương thốt lên, “Em có biết hay không, chín năm trước, anh đã từng rất mong muốn được ôm em một cái thật chặt như thế này. . . . . .”

Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như bão tố, cô không ngừng tự lẩm bẩm, “Quý Kình Phàm. . . .Anh đang nói dối. . . . Anh đang lừa tôi. . . . . .”

Quý Kình Phàm nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang lăn ra khỏi khóe mi cô, giọng nó càng lúc càng khàn đi, “Anh vốn muốn ở bên cạnh đợi em tỉnh lại, nhưng nửa đêm anh lại nhận được điện thoại của mẹ anh, bà nói bà muốn anh đến gặp người cha mà anh chưa bao giờ gặp đó một lần cuối, lúc ấy ba anh đang trong cơn nguy kịch. . . . Đợi đến lúc tình hình ba anh đã ổn định anh có quay lại tìm em, nhưng em đã về Los Angeless . . . Xin em hãy tin anh, chín năm qua, anh chưa có giây phút nào quên được em, rất nhiều lần anh đã muốn đến tìm em. . . . .”

Hai ngày sau, Đàm Tâm cùng hai ông bà Đàm lên máy bay quay về Los Angeles.

Lần này, Quý Kình Phàm không có đi theo. . . Đàm Tâm chưa nói với ông bà Đàm sự thật, chỉ nói Quý Kình Phàm sắp tới phải đến một nước nào đó công tác trong thời gian rất dài, một mình cô ở London rất nhàm chán cho nên mới về Los Angeles ở với ba mẹ cho vui.

Cũng trong lúc đó, Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm đi nghỉ phép cũng đã quay về. . . . . .

Lúc nhìn thấy Đàm Tâm đang ở trong nhà, Hạ Tử Du sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó liền kéo cô tới phòng mình. . . . . .

Vừa bắt đầu Đàm Tâm cũng không nói gì, cho đến khi Hạ Tử Du nhắc đến ba chữ Quý Kình Phàm, Đàm Tâm đã gào khóc kích động thốt lên, “Từ nay về sau đừng nhắc đến cái tên đó nữa! !”

Hạ Tử Du cũng không biết Đàm Tâm và Quý Kình Phàm ở London đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ đành phải an ủi Đàm Tâm, nhưng Đàm Tâm lại chẳng nói thêm gì cả. . . . . .

Cho đến khi cảm xúc của Đàm Tâm ổn định lại, lúc này mới chậm rãi nói, “Anh ta là một tên khốn kiếp, anh ta đã cưỡng gian chị. . . . Chín năm trước. . . .Người ở với chị vào đêm đó là anh ta chứ không phải là Robert. . . . .”

Nếu như Hạ Tử Du không hay biết gì về chuyện này, có lẽ cô căn bản nghe không hiểu những lời đứt quãng này của Đàm Tâm đang nói về cái gì, thế nhưng khi Đàm Tâm mở miệng nhắc tới chuyện chín năm trước thì có lẽ cô cũng đã đoán được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

“Chị nói là Quý Kình Phàm đã kể chuyện của chín năm trước cho chị nghe?”

Mắt Đàm Tâm đẫm lệ liên tiếp gật đầu.

“Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết này, anh ta còn dám kể cho em biết nữa!”

Đàm Tâm chợt ngước mắt nghi ngờ hỏi, “Tử Du, em cũng biết chuyện này sao?”

Hạ Tử Du bắt đầu ấp a ấp úng, “Em. . . .”

Đàm Tâm dường như không thể tin nổi lắc đầu, “Tại sao ngay cả em cũng biết chuyện này?”

“Em. . . . .”

Đàm Tâm đau khổ cầm lấy tay Hạ Tử Du, “Chị muốn em nói rõ ràng tất cả với chị. . . . . .Chị muốn biết tất cả những gì Quý Kình Phàm nói có phải là sự thật hay không. . . . . .”

Bị ép đến mức bất đắc dĩ, cuối cùng Hạ Tử Du đành kể lại cho Đàm Tâm biết mục đích chuyến đi đến Los Angeles lần trước của Robert. . . . . .

Lại một lần nữa biết được sự thực của chín năm về trước từ Hạ Tử Du, cả người Đàm Tâm chấn động nặng nề, sững sờ thốt lên, “Robert. . . .Không ngờ anh ấy lại giấu chị suốt chín năm nay. . . . . .”

Hạ Tử Du nhẹ nhàng an ủi nói, “Chị Tâm, sở dĩ Robert giấu đi chuyện đó là bởi vì anh ấy chưa điều tra ra được người năm đó là ai, anh ấy không muốn làm tổn thương đến chị. . . . .”

Đàm Tâm không nói thêm gì nữa, đột nhiên lại nở nụ cười ngây dại.

“Chị Tâm, chị có ổn không?”

Lúc này Đàm Tâm đang cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, “Quý Kình Phàm. . . . . .Thì ra anh ta tiếp cận chị thực sự là có mục đích. . . . . .”

Hạ Tử Du vỗ nhẹ lên sống lưng đang run rẩy của Đàm Tâm, nhẹ giọng nói, “Chị Tâm, Dịch Khiêm đã điều tra được, mấy năm qua Quý Kình Phàm không phải là không muốn đến tìm chị, mà là anh ấy không có cách nào để đến tìm chị. . . . Nếu như anh ấy đã thẳng thắn thừa nhận với chị những chuyện này thì hẳn là anh ấy cũng đã nói cho chị biết, hơn ba mươi năm trước gia tộc anh ấy gặp phải nguy cơ, ba anh ấy vì muốn giữ được gia nghiệp cho cả gia tộc, vì vậy nên chọn lựa ly hôn với mẹ anh ấy để kết hôn với một người phụ nữ khác có thể giúp cho ông ta. . . .Sau đó mẹ anh ấy liền đưa anh ấy đến London, cho đến chín năm trước, Quý Kình Phàm vẫn luôn nghĩ rằng cha anh ấy đã chết thì bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của mẹ anh ấy, cũng chính là đêm hôm anh ấy ở bên chị. . . . Mẹ anh ấy khóc lóc than thở cầu khẩn bảo anh ấy không thể không quay về Trung Quốc để gặp ba anh ấy, nhưng bởi vì ba anh ấy bệnh nặng, gia nghiệp của cả dòng họ rơi vào tình trạng bế tắc, vì sự sinh tồn của cả gia tộc, anh đành chọn ở lại Trung Quốc để xử lý việc kinh doanh giúp ba anh ấy, cho đến hai năm trước sức khỏe ba anh ấy có chuyển biến tốt, lúc này anh ấy mới bất chấp tất cả trở về London, cũng thoát khỏi ba anh ấy trở thành một cán bộ ngoại giao cao cấp. . . . Chín năm qua, anh ấy đã đến Los Angeles rất nhiều lần, mặc dù không có gặp mặt ngay với chị, nhưng anh ấy vẫn luôn lặng lẽ quan sát chị, anh ấy biết chị yêu Robert, không muốn phá hủy kết quả tốt đẹp mà chị và Robert có thể có được, anh ấy buộc mình không được xuất hiện. . . . Cho đến khi tin tức Robert muốn đính hôn truyền ra, lúc đó anh ấy mới biết sự thực chị và Robert không đến với nhau. . . . .”

Đàm Tâm kích động tiếp tục bịt tai lại lần nữa, “Chị không muốn nghe giải thích, không cần. . . . . .”

“Chị Tâm. . . . .”

“Tử Du, chị muốn yên tĩnh một mình một chút, xin lỗi em, em có thể ra ngoài trước giùm chị được không. . . . . .”

. . . . . .

Hạ Tử Du không biết làm sao đành đứng dậy đi ra khỏi phòng, lại thấy Đàm Dịch Khiêm đang muốn về phòng.

“Bà xã. . . . . .”

“Đừng vào, chị Tâm đang ở trong phòng của chúng ta.”

“Chị ấy nói thế nào?”

Hạ Tử Du thở dài nói, “Dạ, tâm trạng của chị ấy rất không ổn định, đối với Quý Kình Phàm dường như chỉ có hận. . . . .”

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày lại, “Muốn chị ấy ngay lập tức tiếp nhận được chuyện này quả thật không dễ gì.”

Hạ Tử Du bĩu môi lên hỏi, “Tổng giám đốc Đàm, không phải là anh chắc chắn rằng Quý Kình Phàm sẽ không để chị Tâm về Los Angeles à? Anh xem đi, mới gặp phải một chút khúc mắc đã để chị Tâm quay về một mình rồi, xem ra tình cảm của anh ta với chị Tâm cũng không có sâu nặng như anh ta nói đâu nhỉ?”

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi nói, “Vậy thì em đã quá coi thường Quý Kình Phàm rồi. . . . . .” Nguyên nhân Đàm Dịch Khiêm có lẽ đã đoán được, chắc chắn là Đàm Tâm đã dùng cách thức cực đoan buộc Quý Kình Phàm phải buông tay. . . . .Tất nhiên, Quý Kình Phàm cũng không thể nào buông tay dễ dàng như vậy!

Hạ Tử Du đang nghi ngờ, lúc này giọng nói của bà Đàm lại vang lên trên hành lang, “Tâm à, Tâm à. . . .”

Hạ Tử Du xoay người nhìn sang bà Đàm, “Mẹ, mẹ tìm chị Tâm à? Chị ấy đang ở trong phòng con. . . . .”

Bà Đàm mỉm cười nói, “Đang ở phòng con sao? Quý Kình Phàm đến rồi, nói là tạm thời không có đi công tác nữa nên về lại đây với con Tâm. . . .Đứa con gái ngốc này, suốt đường về cái mặt cứ rầu rĩ không vui, chắc là nghĩ đến phải chia tay với Quý Kình Phàm cho nên trong lòng không nỡ đây mà, giờ Quý Kình Phàm đến cũng thật là đúng lúc. . . . . .”

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, “Đã tới rồi?”

Ngay lúc này, bóng dáng của Quý Kình Phàm đã xuất hiện ở tầng hai, gương mặt của anh hiển nhiên đã tiều tụy hơn so với trước một chút, còn có lấm tấm râu xanh xanh mới mọc.

Bà Đàm từ ái nói, “Kình Phàm à, con Tâm nó đang ở trong phòng của Tử Du đó. . . . . .”

Quý Kình Phàm lập tức bước đến trước cửa phòng gõ nhẹ lên cánh cửa.

Đàm Tâm trừng mắt nhìn anh, “Chẳng lẽ anh đã quên rằng tôi đã có người tôi yêu rồi sao. . . . . .”

“Người em yêu?” Quý Kình Phàm giống như nghe được một sự châm chọc kinh khủng nào đó, cười lành lạnh ra tiếng, “Em muốn nói đến Robert à?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.