Bà Hạ hưng phấn lôi kéo Hạ Tử Du, cười hì hì nói, “Tử Du, ai đưa con về thế? Có phải người bạn họ Đàm của con hay không?”
Gần tối, anh đến khách sạn đón cô ra ngoài dùng cơm.
Cô thật sự không ngờ anh lại là người đàn ông lịch thiệp như vậy, anh chủ động kéo ghế giúp cô, rồi lại cắt hết bít tết cho cô.
Anh và cô như thể một đôi tình nhân ân ái xứng đôi, bồi bàn nhà hàng không khỏi nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, lần đầu tiên hẹn hò với anh ở nơi công cộng như vậy, cô thấy không quen lắm, đành phải yên lặng vùi đầu thưởng thức món ăn.
Anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng cơm ưu nhã.
Cô nhướng mắt lén liếc nhìn anh, mới phát hiện vài ánh mắt si mê của nữ phục vụ đã tụ tập trên người anh. . . . . .
Đúng vậy, anh thật sự rất điển trai, mặc dù chỉ là động tác dùng cơm đơn giản, từng động tác lại tản ra mị lực riêng biệt thuộc về anh.
. . . . . .
Bầu không khí lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, họ rất ăn ý mà cùng yên lặng, cho đến khi kết thúc bữa cơm.
Ngoài cửa lớn nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe cho họ.
Anh ôm eo cô rất tự nhiên, “Lên xe đi!”
Cô chần chừ dậm chân tại chỗ, trong lòng do dự. Nói thật, sau đêm qua, cô biết cô đã nợ anh, sau này, trừ phi anh căm ghét cô, nếu không, dù cho cô ở bên cạnh anh mãi mãi, cô cũng không thể nào trả hết công ơn giúp đỡ nhà họ Hạ của anh, nhưng mà bây giờ cô rất muốn về nhà một chuyến. . . . . . Dù sao, cô vẫn chưa nhìn thấy ba được bình yên vô sự.
Đàm Dịch Khiêm dường như đoán được tâm tư của Hạ Tử Du, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, “Tôi đưa cô về Nhà họ Hạ!”
Hạ Tử Du hết sức ngạc nhiên nhìn anh, thế nhưng anh đã ôm cô vào trong xe.
Động tác anh đặt cô xuống ghế thật nhẹ nhàng thật dịu dàng, tựa như cư xử với người phụ nữ mà anh quý trọng, làm cô cảm giác hơi khó tin.
Tài xế khởi động xe chạy về nhà họ Hạ, cô im lặng ngồi cạnh anh, hơi thở trong xe đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh.
Hồi lâu, anh lấy ra một hộp nhung màu đỏ đưa cho cô.
Cô kinh ngạc nhìn hộp nhung màu đỏ, “Đây là. . . . . .”
Anh mở nắp hộp nhung, sau đó lấy ra chiếc nhẫn tinh xảo nằm trong hộp.
Chiếc nhẫn này hiển nhiên rất đắt giá, viên kim cương màu hồng phấn ở phía trên cũng đã thuộc loại hiếm thấy.
“Đeo lên ngón giữa tay phải đi, không được tháo ra!” Anh không giải thích gì cả, ra lệnh cho cô.
Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng có thể tưởng tượng ra tính tình anh không cho phép có người cự tuyệt, cô liền khôn ngoan đeo nhẫn lên ngón giữa tay phải.
Cô đương nhiên biết ý nghĩa chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay phải, điều đó chỉ đích danh hoa đã có chủ, rõ ràng anh ta muốn nhắc nhở cô tham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .