Đàm Dịch Khiêm cũng không có phản ứng gì nhiều.
Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . Về sau tôi sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa!”
Đàm Dịch Khiêm xoay người, con ngươi đen trầm tĩnh thâm sâu dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà mệt mỏi của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du từ từ buông Đàm Dịch Khiêm ra, nâng tay lên vươn về phía ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng khẩn cầu, “Xin anh đừng bỏ mặc tôi. . . . . .”
Tròng mắt đen thâm sâu không lường được của Đàm Dịch Khiêm khẽ híp thành một đường ngang, ánh mắt ngang tàn quan sát Hạ Tử Du, môi mỏng mở ra, “Tôi cho rằng Hạ Tử Du mà tôi biết không phải như bây giờ. . . . . .”
Hạ Tử Du yên lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm, nói ra sự thật, “Tôi biết rõ ở trước mặt anh tôi hoàn toàn không có cách nào mà thể hiện một chút thông minh. . . . . .” Không có lời dư thừa, Hạ Tử Du nói thẳng, “Sở dĩ tôi đến đây là bởi vì tôi cần anh giúp đỡ!”
“Hử?” Đàm Dịch Khiêm cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi.
Hạ Tử Du nói chậm rãi, “Ba tôi bị bạn bè hãm hại vào tù, tôi cần một số tiền lớn. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm buồn cười cong khóe miệng lên, “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”
Hạ Tử Du nói bình tĩnh, “Dựa vào việc anh vẫn cảm thấy hứng thú với tôi!” Đúng vậy, cô muốn dùng chính mình để giao dịch.
Đàm Dịch Khiêm ung dung nhìn Hạ Tử Du, đôi mắt đen vẫn hiện vẻ khó có thể phỏng đoán như cũ.
Hạ Tử Du không hề do dự nhón chân lên, chủ động hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của anh.
Đàm Dịch Khiêm không có bất kỳ động tác đáp lại. . . . . .
Lần đầu tiên Hạ Tử Du chủ động hôn một người đàn ông, cô hoàn toàn không biết làm thế nào để khiêu khích điểm mấu chốt của dục vọng người đàn ông, chỉ có thể hôn vụng về, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ anh hôn cô đêm đó.
Vậy mà sau mấy giây, cô vẫn không có được phản ứng của anh, môi cô thậm chí khô khốc đến mức không thê rnaof tiếp tục nụ hôn này nữa.
Cuối cùng, cô từ từ thả mũi chân xuống, lặng lẽ buông tay ra.
Giây phút này, cô cảm thấy bản thân rất bối rối, lại có thể có ý định bán đứng thể xác của mình, nhưng cô không thể lựa chọn lùi bước, bởi vì cô nợ “Ba mẹ” cô quá nhiều. . . . . .
Nhưng mà, cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách giúp đỡ ba mẹ. . . . . .
Có lẽ, như thể lời chị Dư nói, cô đánh giá cao tính nhẫn nại của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nếu như cô tiếp tục miễn cưỡng, kết quả cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.
“Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. . . . . .” Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Du không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm thêm nữa, xoay người, lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Nhưng, ngay lúc Hạ Tử Du sắp bước ra cửa, giọng nói của Đàm Dịch Khiêm vang lên mang theo vẻ tức cười lại xấu xa, “Dụ dỗ tôi xong liền bỏ đi như vậy sao?”
Thân hình Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, bước chân sững lại.