Hạ Tử Du bất lực rời khỏi bãi đậu xe, vẻ mặt cô đơn.
Lúc đang đợi taxi, Hạ Tử Du lại gặp được chị Dư vừa mới tan ca.
Ánh mắt chị Dư xẹt qua người Hạ Tử Du, vẻ mặt lạnh lùng dường như cũng không muốn nói gì với Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn kiên trì đến gần chị Dư, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, “Chị Dư, tôi biết chị không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi thật sự rất cần nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm. Hy vọng chị có thể giúp tôi gặp anh ấy. . . . . .”
Vẻ mặt chị Dư lạnh lùng, vẫn không mở miệng.
Hạ Tử Du cắn môi, giọng nói khẩn cầu, “Xin chị giúp tôi!”
Có lẽ giọng nói Hạ Tử Du khàn khàn để lộ tâm trạng lúc này của cô, rốt cuộc chị Dư cũng liếc mắt nhìn Hạ Tử Du. “Đối với thứ mình cảm thấy hứng thú đàn ông sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, nhưng mà tất cả đều chỉ xảy ra khi người đàn ông có tính nhẫn nại.”
Hạ Tử Du nói thật lòng, “Tôi không hiểu.”
Chị Dư nghiêm mặt nói, “Tôi còn nhớ tôi đã từng nói với cô, cô là người phụ nữ đầu tiên tổng giám đốc muốn giữ ở bên cạnh, nhưng cô lại không nắm bắt lấy. . . . . .”
“Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. . . . . .” Hạ Tử Du biết chị Dư hiểu lầm nguyên nhân cô muốn gặp lại Đàm Dịch Khiêm, nhưng trước mắt cô không cần phải so đo những chuyện này, có thể mau sớm gặp được Đàm Dịch Khiêm mới là quan trọng nhất.
Chị Dư nói ra nguyên nhân, “Tôi tưởng rằng cô là một cô gái thông minh, cô nên hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc . . . . . . Tổng giám đốc thích phụ nữ dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải nhóc con bốc đồng và cáu kỉnh.”
Bốc đồng và cáu kỉnh?
Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại chuyện sáng sớm hôm đó anh gọi điện bảo cô trở về khách sạn. . . . . .
Thật sự là cô đã không trở về khách sạn để tỏ rõ sự tức giận, chẳng lẽ cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà anh ta đã tức giận?
Một giây này, giọng nói mạnh mẽ mà bình thản nhưng ẩn chứa nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm lại vang lên trong đầu Hạ Tử Du. Cô phải làm quen với tính cách của tôi. . . . . .
Đúng vậy, cô đã quên mất. Cô hoàn toàn không thể đắc tội với anh!
“Tổng giám đốc chịu để ý đến cô, coi như đã là vận may của cô rồi. . . . . . Nếu như cô thật sự còn muốn trở lại bên tổng giám đốc, tôi chỉ nhắc nhở cô, phải học cách ngoan ngoãn nghe lời!” Chị Dư ngừng lại rồi nói tiếp, “Được rồi, tôi phải đi trước đây. . . . . . Muốn gặp tổng giám đốc, vậy thì hãy chờ ở khách sạn Tứ Quý, tối nay tổng giám đốc sẽ ngủ lại khách sạn.”
—–
Chín giờ tối, Hạ Tử Du lại đứng chờ ở cửa phòng số 1618 của khách sạn “Tứ Quý”.
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng.
Trong phòng không truyền tới bất kỳ phản ứng nào, Hạ Tử Du chỉ sợ Đàm Dịch Khiêm không có ở trong phòng, thử đưa tay vặn chốt cửa, “lạch cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Hạ Tử Du đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.