Nhận được điện thoại của bà Hạ, Hạ Tử Du trở về nhà ngay lập tức.
Cô vừa vào cửa nhà đã thấy bà Hạ lo âu đi tới đi lui trong phòng khách rộng lớn.
Hạ Tử Du nhanh chóng bước đến bên cạnh bà Hạ, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Hạ bất lực nắm lấy tay Hạ Tử Du, đôi mắt rưng rưng, nói nghẹn ngào, “Ba con bị cảnh sát dẫn đi rồi. . . . . .”
Hạ Tử Du hoảng sợ thốt lên, “Tại sao có thể như vậy?”
Bà Hạ nói nghẹn ngào, “Nguyên nhân cụ thể mẹ cũng không rõ lắm, chỉ biết là có liên quan đến hạng mục công ty. . . . . . Bây giờ con lập tức tới đồn cảnh sát gặp ba con, mẹ gọi điện thoại hỏi thăm bạn bè của ba con xem đã xảy ra chuyện gì!”
“Dạ, con sẽ đi ngay bây giờ! Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng!” Hạ Tử Du lập tức xoay người rời đi.
———
Đồn cảnh sát.
Hạ Tử Du gặp ông Hạ trong phòng an ninh.
Trong nháy mắt ông Hạ có vẻ tiều tụy hơn nhiều nhiều, vẫn cứ cúi đầu.
Hạ Tử Du vội vã hỏi thăm ông Hạ, “Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ông Hạ vô lực lắc đầu, tự trách nói, “Ba trách ba quá tin tưởng bạn bè, cho nên mới hại ‘Hạ thị’, ba thật là đần độn. . . . . .”
Hạ Tử Du nhẹ giọng an ủi ông Hạ, “Ba, ba trước tiên đừng lo lắng, chuyện nhất định có cách giải quyết, ba kể ngọn nguồn câu chuyện cho con biết đi ạ. . . . . .”
Ông Hạ vẫn xua tay, ngay sau đó nhẹ nhàng nói ra.
Thì ra một năm trước, ông Hạ được người bạn cực kỳ thân thiết là Trần An giới thiệu cho ông một hạng mục xây dựng thành phố . . . . . .
Hạng mục này có lợi nhuận không nhỏ, có thể mang đến cho Hạ thị lợi nhuận xưa nay chưa từng có. Tuy ở thành phố Y Hạ thị cũng có vốn liếng tốt, nhưng muốn nắm bắt hạng mục này cũng là có lòng mà không có sức.
Trần An là tổng giám đốc của tập đoàn “Ích An” vang danh quốc tế, ông ta đề nghị hợp tác với ông Hạ, hai người cùng đoạt lấy hạng mục này.
Ông Hạ vốn cự tuyệt Trần An, suy cho cùng, Hạ thị mặc dù có thể hợp tác với “Ích An” nhưng Hạ thị vẫn không đủ vốn lưu động để cạnh tranh đấu thầu hạng mục này với phía chính phủ.
Lúc này Trần An cam kết sẽ cấp vốn lưu động đầy đủ cho ông Hạ, đợi sau một năm hạng mục thành công thu được lợi nhuận rồi hoàn trả lại.
Ông Hạ thấy Trần An là bạn chí cốt nhiều năm, lúc này mới đồng ý bắt tay vào hạng mục này, hơn nữa ký giấy nợ cam kết một năm sau sẽ hoàn trả khoản nợ.