CHƯƠNG 25: GẶP MA
Mã Lâm có ý tốt định kéo Trình Duệ lại, bây giờ trên vai đã máu me bê bết, cũng không biết miệng thằng nhóc Trình Duệ này dùng bao nhiêu sức nữa, không ngờ cách một lớp quần áo mà vẫn còn có thể cắn đứt một miếng thịt trên vai Mã Lâm.
Trong miệng ngậm một miếng thịt, cơ bắp trên mặt vì quá sợ hãi mà vặn vẹo, khóe miệng còn nhỏ vài giọt máu đỏ tươi, Trình Duệ bây giờ đáng sợ hệt như một con ác quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục.
Mọi người ở đây đều sợ ngây người, ngơ ngẩn nhìn Trình Duệ đứng giữa đám người nhai miếng thịt trên vai Mã Lâm. Mã Lâm nằm dài dưới đất, bởi vì quá đau mà đã ngất đi, máu từ miệng vết thương chảy ra như suối, không ngừng thấm ra ngoài.
Người ở đây định cản Trình Duệ lại, nhưng mà Trình Duệ lại hệt như bị điên rồi, gặp người nào thì cắn người đó, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Duệ nhảy ra khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng bao là một dãy cầu thang, Trình Duệ lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy những bậc thang đó, cứ nhảy thẳng lên rớt xuống, thảm đỏ trải phía dưới vô cùng trơn trượt, chân Trình Duệ trượt một cái, rồi lăn lông lốc xuống dưới cầu thang.
Xung quanh cuối cùng cũng ngừng lại, Trình Duệ ở dưới lầu đang điên cuồng uốn éo cơ thể, miếng thịt và máu trong miệng không ngừng rơi vãi ra ngoài, trên người trên mặt đều là vệt máu, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Một lúc lâu sau, cơ thể Trình Duệ cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Bảo vệ đứng bên cạnh đưa Mã Lâm vào bệnh viện rồi lập tức vây lại thành một vòng tròn, nhốt Trình Duệ vào giữa.
“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng từ trên lầu truyền đến.
Lúc này, khu hội nghị đã vô cùng yên lặng, đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống dưới. Lâm Sáng nghe tiếng ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thấy một bàn tay, một cái tay trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, nếu không phải bởi vì đầu ngón tay còn có sơn móng tay, nhất định sẽ có người nghi ngờ rằng đây chính là một món hàng thủ công được làm bằng ngọc để trưng bày.
Sau đó vẫn là một màu trắng.
Trắng đến chói mắt.
Gương mặt tái nhợt gầy gò, có thể nhìn thấy được những làn gân xanh trên mặt, chuyện làm người khác cảm thấy sợ hãi nhất chính là một mái tóc bạc trắng hoàn toàn không tương xứng với gương mặt, không phải là kiểu nhuộm tóc trắng thời thượng để thể hiện cá tính bản thân, mà thật sự là trắng đúng kiểu bạc đầu. Sự đối lập vô cùng quỷ dị này, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, lại làm người đau lòng.
Lâm Sáng nhìn chằm chằm người phụ nữ trên lầu, không biết vì sao, trong lòng cứ có cảm giác như đã từng quen cô ta, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, vô cùng quỷ dị.
Gò má người phụ nữ này trắng bệch, chỉ có giữa mày có một nốt ruồi son, giống như một giọt máu, vô cùng chói mắt, nhưng lại làm cho gương mặt không có chút nhân khí nào này có thêm vài phần quyến rũ.
Nhìn lướt qua tướng mạo của người phụ nữ trên lầu, Lâm Sáng hoảng sợ: “Chu sa, tru sát, đại hung, số mệnh của người phụ nữ này hình như không nên thành ra như thế này…”
“Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, người phú quý; cằm tuy nhọn nhưng xương cốt no đủ, là tướng mạo phúc thọ điển hình, sao khí cơ lại suy yếu đến mức này chứ…” Lâm Sáng đột nhiên dừng lời, hai mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trên lầu, trong mắt lóe lên thần quang.
Chuyện như thế này, mặc kệ là người xem tướng nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng tò mò, bởi vì đây chính là một cơ hơi làm phong phú kinh nghiệm và từng trải của bọn họ, đồng thời cũng là một loại khiêu chiến đối với học thức và thuật xem tướng của họ.
“Dì Thanh, cậu Trình lúc nãy còn đang đùa giỡn với mọi người, đột nhiên lại phát điên lên, lúc nãy còn cắn rớt một miếng thịt trên vai của Mã Lâm nữa.” Dưới lầu có người quen biết người phụ nữ này, nhanh chóng đáp lại.
“Có phải là đã trúng tà rồi không?” Người phụ nữ đứng trên lầu nhíu mày, nhìn chằm chằm Trình Duệ phía dưới, duỗi tay che miệng lại, che đi mùi máu tươi gay mũi, nhẹ giọng nói: “Tìm người tạt một chậu nước lạnh lên người cậu ta, Lý Đại, anh lại nhéo nhân trung của cậu ta, xem cậu ta có phản ứng gì không.”
CLub vì cần ướp lạnh rượu, cho nên loại nước đá này cũng không hiếm, nghe người phụ nữ này nói, bảo vệ dưới lầu nhanh chóng bưng một thùng nước đá lại đây, đổ ào lên đầu của Trình Duệ.
Đổ một xô nước xong, Trình Duệ rùng mình, từ dưới đất bật dậy, mọi người hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau. Trình Duệ quay đầu lại nhìn thấy mọi người đang sợ hãi anh, lại cảm nhận được mùi vị trong miệng mình, lập tức cúi đầu nôn mửa. Vất vả lắm mới ngừng lại được, Trình Duệ quay đầu nhìn đám người đứng xung quanh, mờ mịt hỏi: “Tôi… Tôi làm sao vậy?”
“Cậu Trình, anh bị trúng tà rồi, về nhà điều dưỡng cơ thể cho tốt là được. Dọn dẹp mấy thứ trên đất đi, đừng làm ồn nữa, rượu hôm nay xem như tôi mời.” Người phụ nữ nhẹ nhàng ngáp, liếc mắt nhìn Lâm Sáng đang đứng ở lầu dưới, mặt không thay đổi nói.
Nghe được lời người phụ nữ nói, mọi người lập tức hoan hô, người phụ nữ vẫy vẫy tay, Trình Duệ đứng ở dưới vội vàng đi theo người phụ nữ này lên lầu.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Duệ, trầm giọng hỏi: “Cậu Trình, nói thử xem lúc nãy cậu rốt cuộc đã thấy thứ gì?”
“Tôi nhìn thấy một biển máu rộng lớn, có rất nhiều đống máu hình người muốn bắt tôi, cả cơ thể tôi không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng miệng để cắn.” Trình Duệ vừa nói chuyện, vừa cố gắng phun vết máu trong miệng ra, chỉ là lúc nãy không ít máu đã chảy vào cuống họng anh, phun thế nào thì vẫn cứ có mùi máu tươi quanh quẩn trong miệng anh.
“Sau đó thì sao?” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng di chuyển vòng tay bằng ngọc điêu khắc phật Di Lặc được xâu bằng một chuỗi dây đỏ, mặt không thay đổi hỏi.
“Sau đó tôi lại thấy một người máu nhào lên người tôi, tôi lập tức há miệng cắn, ai mà ngờ lại là Mã Lâm. Sau nữa, cơ thể tôi lập tức nhảy lên, nhưng mà tay chân lại chẳng có tí sức lực nào…” Trình Duệ càng nói càng sợ, im lặng một lúc rồi vẫn nhỏ giọng nói: “Sau đó tôi lại cảm thấy cơ thể lạnh băng, có thể nhúc nhích, mới biết được chuyện vừa rồi.”
“Trúng tà. Về nhà tắm rửa, ngủ một giấc, đừng có đi kiếm chuyện với người khác nữa.” Người phụ nữ lạnh nhạt đáp, vẫy tay, gọi người bên ngoài vào đỡ Trình Duệ ra.
Lúc Trình Duệ đi đến cửa, người phụ nữ kia do dự một lúc rồi lại nói thêm một câu: “Sau này nhớ đừng có chọc cái cậu thanh niên kia nữa. Một trăm ký thịt này của cậu cũng không chịu nổi hai ngón tay của người ta đâu, chỉ riêng việc người ta là cháu ngoại của Lưu Ngọc Thành là cậu đã không đắc tội nổi rồi. Dựa theo tính tình của ông cụ Lưu, nếu cậu thật sự làm gì anh ta, nói không chừng thật sự sẽ vác súng đến nhà cậu dùng một mạng đổi một mạng…”
Những lời này làm cho Trình Duệ đã bước đến cửa mềm chân, lại không dám nói thêm gì, cố gắng bước đi nhanh hơn một chút, không dám nói chuyện với bất cứ người nào dưới lầu, lập tức rời khỏi hội sở.
Tầm mắt của người phụ nữ lại dời sang video ghi lại trong phòng điều khiển hội sở, dừng lại ngay lúc Trình Duệ nổi điển, camera quay được cảnh tay trái của Lâm Sáng tạo thành một ấn hình hoa sen, cô ta nhíu mày lẩm bẩm: “Thầy tướng? Dẫn sát nhập thể?”
“Nếu như là dẫn sát nhập thể, tuổi tác của cậu nhóc này cũng quá nhỏ rồi, sao có thể biết được thuật pháp này được, hơn nữa nhìn động tác trên tay anh ta, hình như cũng chỉ là vô tình làm mà thôi. Tôi còn chưa nghe nói qua trong giang hồ còn có một người có thể nhẹ nhàng dẫn tà sát nhập vào cơ thể người khác như vậy?”
Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ xanh đứng trong phòng điều khiển sau khi xem lại đoạn video đó vài lần rồi lắc đầu nhỏ giọng nói.
“Cho dù có loại người này, cũng ở thời dân quốc kia thôi, bây giờ đã sớm im hơi lặng tiếng, cho dù còn sống, cũng sẽ không thể nào có liên quan gì đến cháu ngoại của nhà Lưu Ngọc Thành đi.” Người đàn ông mặc đạo bào kia trầm ngâm một chút rồi nói thêm một câu.
Giống như người phụ nữ này, bây giờ Lưu Kim Thiên ngồi trong phòng bao cũng hỏi Lâm Sáng chuyện vừa mới xảy ra khi nãy: “Lâm Sáng, lúc nãy rốt cuộc chuyện là sao thế? Thằng nhóc kia có phải bị quỷ ám vào người không? Há miệng gặm thịt người, máu me đầy mồm, cái kiểu này, thật sự là…”
Lâm Sáng nhấp một ngụm rượu đỏ đang đặt trên bàn rồi tùy tiện nói: “Trên đời này làm gì có quỷ ma gì chứ, chẳng qua là vì cơ thể của thằng nhóc kia quá yếu phải bồi bổ, cho nên mới giật kinh phong thôi.”
“Bồi bổ…” Lưu Kim Thiên cạn lời, cái đứa em họ này của anh đúng là cái gì cũng nói được, muốn bồi bổ thì tới Đông Lai Thuận ăn vài cân thịt dê, pín dê gì đó là được rồi, cần gì phải diễn một trận gặm thịt người sống chứ?
“Anh cũng phải để ý chút đi, mấy chỗ như hội sở, quán bar này, người đến đây phần lớn cơ thể đều suy yếu, hơn nữa nói không chừng còn có thuật sĩ giang hồ bày trận pháp hút kim ở đây, hao tổn dương khí trong cơ thể con người rất lớn. Mấy chỗ này cũng là chỗ tụ tập mấy thứ dơ bẩn, âm khí cũng rất dễ tích tụ, nói không chừng lúc nào đó lại nhập vào người, vậy là tiêu đời rồi.” Lâm Sáng trịnh trọng nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Thiên khuyên bảo.
Ánh sáng trong mắt của Lâm Sáng làm cho cơ thể của Lưu Kim Thiên run lên, tuy rằng mấy lời này của Lâm Sáng rất mơ hồ, nhưng mà có vết xe đổ là Trình Duệ trước mặt, anh không dám không tin.
Trong dân gian Nước T, đã sớm có kiểu nói này, người ta hay gọi là “trúng tà”. Đặc biệt là ở vùng quê, thường xuyên sẽ có người gặp được chuyện như thế này, thường thường đều là hôn mê nói sản, mấy cụ già dưới quê thường nói mấy người này bị ma nhập.
Thật ra cái gọi là ma quỷ này thật ra chính là khí âm sát mà Lâm Sáng vừa nói, trong cơ thể con người là một thể cân bằng âm dương tuần hoàn, nếu như đột nhiên có khí âm sát đánh vỡ cân bằng trong cơ thể, lập tức sẽ xuất hiện triệu chứng bệnh trên.
Bình thường người bị ma nhập đều là mấy người có thể chất yếu, chẳng hạn như mấy người già và trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng rất hiếm, cũng là bởi vì trong cơ thể của người già và trẻ nhỏ không có đủ dương khí, cũng chính là hỏa lực không vượng trong tục ngữ hay nói, sẽ dễ dàng bị âm khí quấy nhiễu.