Chương 1301: Ra tay
Giang Phong vừa nói câu này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhiều người trong đó đều biết thân phận của Giang Phong, chính là con trai duy nhất của Tông chủ Vụ Ần Tông, vẫn luôn được bồi dưỡng như Tông chủ đời tiếp theo của Vụ Ẩn Tông, cả cảng Thiên Tế đều là địa bàn của nhà hắn ta, những tông môn có Chân Thần tọa trấn ð hành tinh khác muốn mỡ tiệm làm ăn cỡ cảng Thiên Tế đều phải nộp thuế cho Vụ Ấn Tông.
“Chắc mấy người này đến từ vùng khác”.
“Phí lời, người địa phương ai dám trêu vào Giang Phong chứ”.
“Đáng tiếc, mấy người này tuổi còn trẻ lại trêu vào Giang Phong, không biết có thề ra khỏi cảng Thiên Tế được không nữa”.
Ngưỡi xung quanh bàn tán sôi nồi.
Mấy người Vu Thiên Ngữ cũng nghe thấy.
tiếng bàn tán xì xào của người xung quanh, sắc mặt đều trờ nên khó coi, bọn họ biết lần này gây ra họa lớn rồi.
Thanh niên trước mắt có thế lực như tế ở sao Thiên Tế, lần này có lẽ bọn họ phải chịu thiệt rồi.
“Ta đưa đồ cho ngươi”.
Vu Thiên Ngữ ném thanh kiếm đồng rì sét trong tay qua.
Giang Phong đón lấy thanh kiếm, trên mặt lộ vẻ vui mừng, thanh kiếm đồng này trông thì bình thường, lúc đầu hắn ta cũng không chú ý đến sự bất phàm của nó, sau đó nhờ tam thúc nhắc nhờ hắn ta mới biết, thanh kiếm đồng này thần binh cao thủ Chân Thần cũng trông mà thèm.
“Bây giờ chúng ta có thể đi chưa?”
Vu Thiên Ngữ lạnh lùng nói.
Những người còn lại cũng căng thằng nhìn Giang Phong.
Ra ngoài, bọn họ không có trường bối đi theo, nếu xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn sẽ chịu tỊ ệt thòi, khi nãy lên tiếng phản kháng là vì bọn họ đều xuất thân từ thế lực lớn trên hành tỉnh xanh, trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi, cho nên tranh cãi theo bản năng.
“Đi Giang Phong cười khẩy một tiếng: “Các ngưỡi hỏi thử mấy người ờ đây xem, đắc tộ chúng ta ở cảng Thiên Tế, có ai có kết cục tốt không?”
“Người anh em này”.
Người đàn ông có tu vi Địa Tiên dẫn đầu nhóm ngưỡi Vu Thiên Ngữ chắp tay với Giang Phong: “Chúng ta đến đây cùng tiền bối Kim Quang Tông, khi nãy đã đắc tội, chúng ta sẵn lòng ra linh thạch đề bồi thường, mong người anh em giơ cao đánh khẽ”.
“Ha ha”.
“Ha ha ha”.
Giang Phong cười to, mãi đến khi cười không nồi nữa mới nói: “Các người lấy Kim Quang Tông ra uy hiếp ta à?”
“Không dám không dám” mấy người Vu Thiên Ngữ vội nói: “Chúng ta chỉ muốn hóa giải hiểu lầm với ngươi thôi”.
Giang Phong lắc Chúng ta không có hiều lầm gì cả, đừng nói là Kim Quang Tông, dù là ông trời đến cảng Thiên Tế, Giang Phong ta cũng sẽ không nề mặt”.
“Trần Phú, đưa những ngưỡi này về phủ của ta”.
“Thị nam đưa đến phía nam đào mỏ, nữ đưa đến phù của ta”.
Người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng quản lý cảng Thiên Tế thay đồi sắc mặt, quát lên với cấp dưới: “Các ngươi không nghe thấy lời của cậu Giang à?”
“Đưa con gái đến phù của cậu Giang, nam thì đưa đi đào mỏ”.
Nói xong, mấy hộ vệ có tu vi đình cao Địa Tiên lập tức hùng hồ đi về phía mấy người Vu Thiên Ngữ.
“Làm sao đây!”
“Thông báo với người của Kim Quang Tông chưa?”
Sắc mặt mấy người Vu Thiên Ngữ cũng thay đổi, lúc này bọn họ có hơi hối hận, hối hận vì mình không nên lặng lẽ rời khỏi hành tỉnh xanh, đi tới tinh hải vô tận.
Nơi này không phải hành tỉnh xanh, bọn họ muốn liên lạc với trường bối trong nhà cũng không được…
“Mấy người đến từ hành tinh khác này#ñ£ thảm rồi”.
“Đáng tiếc quá, tu vi của những người trẻ tuổi này đều không yếu, có lẽ cũng là con cháu của gia tộc lớn trên hành tỉnh nào đó, tiếc là gặp phải Giang Phong…”
Ngưỡi xung quanh đều đang thì thâm nói chuyện.
“Chúng ta là người của hành tỉnh xanh, Thiên Ngữ còn là đệ tử của Long phủ, các người không thể làm như thế!” cô gái dáng người nhỏ bé kia vội nói: “Nếu các ngươi dám ra tay với chúng ta, chắc chắn Lâm thiên quân sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Lâm thiên quân?”
“Thiên quân là danh hiệu của cao thủ cấp bậc Thiên Thần đấy!”
“Lần này có trò hay đề xem rồi, Bí Hoan giáo cũng không có cao thủ Thiên Thần tọa trấn, chẳng lẽ lần nãy Giang Phong sẽ phải thất thủ?”
Không ít nhân vật lớn của cảng Thiên Tưế đều nỡ nụ cười giễu cợt. Nếu không phải eàng Thiên Tuế có điều kiện được thiên nhiên ưu ái, thuyền bay đi đến hành tinh khác đều phải dừng chân ở đây, thì sao các tông môn lớn bọn họ phải xây dựng thương hội ð đây chứ, thuế thương nghiệp của cảng Thiên Tuế cũng không thấp, thật ra các tông môn lớn bọn họ đều đang chịu đựng sự bóc lột của Bí Hoang giáo.
Bây giờ Giang Phong chọc phải kẻ khó chơi, bọ họ cũng muốn xem trò vui.
“Lâm thiên quân?”
Ngưỡi trung niên sau lưng Giang Phong khẽ cau mày.
Danh tiếng của Lâm thiên quân cũng đã truyền khắp thiên vực Tiểu Đông, sao Thiên Tế bọn họ nằm trên tuyến đường di chuyền của tỉnh tế, đương nhiên từng nghe nói đến Lâm thiên quân.
Vốn không biết mấy tiều bối này là người của gia tộc nào, không ngờ lại là người của Long phủ.
Nghe thấy tên thiên quân, mấy hộ vệ đều dừng bước, nhìn về phía Trần Phú.
“Cậu Giang, cậu xem?”
Trần Phú cũng hơi không dám chắc, chiếP?
tích của Lâm thiên quân đã sớm truyền khắp.
thiên vực Tiều Đông, ông ta cũng không dám ra quyết định.
“Xem cái gì?”
Giang Phong cười khinh thường: “Chỉ là một tên đến từ hành tỉnh nho nhỏ thôi cũng có thể làm các người sợ à?”
“Dù cô ta là người của Long phủ thì sao?”
“Bây giờ mấy thánh địa bên Thiên Hoang đã liên tục bại lui, thắng bại chỉ còn trong mấy năm nữa, ngươi cảm thấy Lâm Ẩn kia còn có thể nhảy nhót được mấy năm?”
“Bây giờ muội muội của ta là tiểu thiếp của trường lão Vô Cực Tông, sau này Bí Hoan giáo chúng ta sẽ là bá chủ của thiên vực Tiều Đông”.
“Một Lâm Ần thì là cái thá gì chứ?”
Nghe thấy lời này của Giang Phong, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn hắn ra, rất nhiều người trong bọn họ đều xuất thân từ thế lực lớn, vẫn luôn chú ý đến chiến sự ở Thiên Hoang giới, nhưng cũng không nhận được tin nói mấy thánh địa của Thiên Hoang giới sắp thua.
“Dù cô ta là người của Long phủ thì sao?”
“Bây giờ mấy thánh địa bên Thiên Hoang, đã liên tục bại lui, thắng bại chỉ còn trong mấy năm nữa, ngươi cảm thấy Lâm Ẩn kia còn có thể nhảy nhót được mấy năm?”
“Bây giờ muội muội của ta là tiều thiếp của trường lão Vô Cực Tông, sau này Bí Hoan giáo chúng ta sẽ là bá chủ của thiên vực Tiểu Đông”.
“Một Lâm Ẩn thì là cái thá gì chứ?”